Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Thái tử không hề thích ta. Cái chàng ngoảnh lại nhìn ta, chẳng qua cát bụi bay .
Thế Thái tử phi lại cho rằng, ắt hẳn chàng phải ta, bởi gương mặt ta có vài phần tương với một người Thái tử.
nên ngay chiều hôm ấy, Thái tử phi đích thân đến ta, hỏi ta có bằng Đông Cung hầu hạ Thái tử hay chăng. Phụ mẫu ta sống lo sợ, thành khẩn tạ ơn và chấp thuận. Họ thu xếp hành rồi một cước đá ta khỏi . Ta theo sau Thái tử phi, nín thở dốc , sợ lỡ mà vạ lây.
Thái tử phi cũng không hề độc địa như những câu chuyện sách vở hay diễn kịch. Nàng luôn cười tủm tỉm gọi tên ta.
“Kim Bảo à…” Âm cuối kéo dài tha thiết, nghe sao mà quyến luyến, ngọt ngào đến lạ.
“Ta ghét Thái tử.” Thái tử phi luôn nói như , “Muội hầu hạ chàng ta, có chàng ta điên loạn không?”
“Á? Sao nương nương lại nói như ?” Ta chậm rãi nhai bánh ngọt. Dạo này Thái tử phi không còn múa đao luyện thương nữa. Nàng thích bếp mọi thứ, bắt ta người thử món.
Nàng không đáp ta, cúi đầu nhào nặn . Tóc nàng óng ánh sáng, trông hệt như một nàng tiên giáng trần.
Thái tử phi lại nói, “Ta ghét chàng ta.” Rồi nàng chớp chớp , giọt lệ rơi xuống hồi nào không hay.
Ta không hiểu được ngọn nguồn ân oán này, rằng tối nay, Thái tử đến. Chàng đến thăm Thái tử phi, dẫu cho nàng chẳng thèm đếm xỉa tới chàng.
Thái tử phi tựa mình trên chiếc ghế quý phi, ôm sách. Mặc kệ Thái tử đứng ở ngoài cửa gần hết một nén hương, có lẽ cảm vô vị, Thái tử vẫy gọi ta. Chàng cũng gọi ta là Kim Bảo, phần lớn thời gian giọng nói đều lạnh lẽo, vô cảm. thỉnh thoảng chuyện trên giường, chàng mới lộ một vẻ phong tình khác biệt, lúc ấy, chàng thường gọi nhầm tên, “Tuệ Ninh.”
là tên của Thái tử phi. Khi chàng nhận , lại vỗ nhẹ đầu ta với vẻ hối lỗi, an ủi như thể vỗ về: “Nàng là Kim Bảo mà.”
Thái tử gọi ta, ta liền bước đến. Chàng xoa xoa đỉnh đầu ta, giống như cách chàng vuốt ve con mèo linh miêu nuôi phòng, “Hôm nay nương nương dùng món gì, các nàng đi dạo ở đâu?”
Ta thành thưa lại. Thái tử liền cúi , dường như yên tâm, “Tốt lắm, Kim Bảo là một hài tử ngoan.”
Thái tử phi ở bên cạnh chen : “Đúng là như . Rõ ràng là một gương mặt giống đến thế, Kim Bảo lại là một hài tử ngoan, không như tiện nhân kia!”
Tiện nhân Thái tử phi là của Vĩnh Ninh Hầu Phủ, Liễu Nam Yên, thanh mai trúc mã của Thái tử. Ta không ân oán giữa họ, Thái tử phi cũng không nói, bảo sau này ta khắc sẽ rõ.
Lúc ấy, nàng vừa nhào vừa tỏ vẻ ghét bỏ: “ quả là một tiện nhân bậc nhất!”
Thái tử nghe nàng nói, dường như có chút bất lực. Chàng mím đôi môi đẹp đẽ, ánh vừa như chiều chuộng lại vừa như cảnh cáo, “Tuệ Ninh, không được nói càn.”
Thái tử phi chu môi, giữa đôi mày hiện rõ vẻ anh khí độc đáo của nữ nhi tướng, “Cút đi.”
Ta chợt nhớ tới ma ma nói ban : “Đừng ta nào cũng nhào nặn , đôi này vẫn dùng được trường thương đấy. Hồi ở Tắc Bắc, ta oai phong lẫm liệt bao. Cây trường thương nặng tới hai mươi hai cân, e rằng ngươi còn chẳng nhấc nổi!”
ma ma đỗi hào: “Cái dáng vẻ gầy chân yếu của ngươi sao bì được với ta, không Thái tử thích ngươi ở điểm gì?”
Bà ấy chưa bao giờ gọi Thái tử phi là nương nương, ma ma gọi là .
Dù ma ma không ưa ta, Thái tử phi lại mực che chở cho ta. ta buồn, nàng lập tức nói: “Ai nói Kim Bảo ta vô dụng? Món đậu hũ Kim Bảo ngon tuyệt. Kim Bảo ta có một tấm son sắt, thuần khiết thôi!”
Ta từ nhỏ ngu ngốc chậm chạp, ngay cả phụ mẫu cũng không thích. thế, ta vui mừng sự đối đãi của Thái tử phi. thường ta cũng hay ở bên nàng, nhiên rằng nàng không sự ghét Thái tử.
Thái tử phi dùng nặn một nhân, hình dáng giống hệt Thái tử. Nàng đặt nó bên gối, đêm bầu bạn cùng nàng giấc ngủ. Bởi ta không hiểu, tại sao nàng lại bỏ qua Thái tử ngay trước mà lại cần người nặn bằng kia.
Thái tử phi bảo Thái tử cút, Thái tử quả nhiên sải bước rời đi. Ta chạy theo, Thái tử đang đợi ta ở chỗ hòn giả sơn.
“Kim Bảo, chạy chậm thôi.” Chàng vươn kéo ta lại.
“Điện hạ, nương nương không hề cố ý nói những đâu, người nhớ Người.”
“Ta .”
Ta và Thái tử bước sóng đôi, chàng xoa xoa đầu ngón ta, “Là ta một chuyện không thể nào tha thứ.”
Ta ngẩn người một lát. Thái tử phi là một người tốt đến thế, nếu nàng không thể tha thứ thì nhất định là một chuyện quá đáng, quá đáng.
ta có thể nhìn , Thái tử yêu Thái tử phi.
Ta hít hít mũi, có lẽ cái lạnh của trời sâu thu khiến ta bị cảm gió.
“ nào cũng đến tạ lỗi, rồi sẽ có nương nương tha thứ cho Người thôi ạ.”
Thái tử mỉm cười, chàng ôm ta . Mùi hương thanh trúc bao trùm lấy ta, “Kim Bảo, thay ta hãy ở bên nương nương nhiều hơn.”