Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

CHƯƠNG 1-5:
Theo tiếng nói sang, lão phu ẩn mình rèm châu, mắt nhắm nghiền, tay lần chuỗi Phật châu.

Ta ngẩng , nốc cạn chén trà trong tay.

Đúng đắng .

Nhưng từ nay về , không cần phải uống rồi.

Không chần chừ, ta mang giấy hòa ly trình quan phủ, đồng thời vừa thu xếp lý, vừa đợi công đường đóng dấu.

Chạng vạng, dưới ánh đèn, ta ngồi đọc sách, tiếng xột xoạt phía vườn, rồi lại rơi yên lặng.

Tiếp đó tiếng vật nặng rơi xuống đất, xen lẫn vài tiếng mèo kêu the thé.

Ta mở cửa, Lục Dung Trạch ngã lăn ra đất, rên “xì xì” vì đau.

Hắn len lén liếc ta vài cái, rồi ủ rũ cúi .

“Ta mèo làm ngã.”

Con mèo cạnh dựng đứng đuôi, không nhịn được gầm gừ về phía hắn.

Ta bật .

7.

“Ngươi quyết tâm làm kẻ tiểu rồi ?”

Dưới ánh nến lờ mờ, ta cầm thuốc cao bôi lên vết thương mặt Lục Dung Trạch.

Hắn nín thở.

ngang qua, cũng không được ?”

“Vậy à?” Ta bật , chọc nhẹ lên gương mặt đang căng cứng của hắn.

Hắn nhíu mày: “Đừng nghịch .”

Ta rút tay về: “Được thôi.”

Hắn sốt ruột “ấy” một tiếng, má hơi phồng lên, lại tỏ vẻ không vui.

Sự ảo não hiện rõ gương mặt.

“Phu nghịch cũng được.”

“Ồ, giờ ta lại không .”

Hắn mím môi lần, cuối cùng chỉ đành im lặng, vẻ mặt u sầu.

Ta không nhịn được bật : “Ta tô son cho ngươi nhé?”

Mắt hắn sáng rực, lập tức định , ta liền ngăn lại.

khẽ, ta đưa ngón trỏ ra, ấn lên môi hắn khẽ vuốt, môi đỏ hé mở.

“Há miệng ra nào.”

Hàng mi hắn rung như cánh bướm, do dự hé môi.

Ta dáng vẻ ấy chọc , chẳng chút khách khí đưa tay , khuấy nhẹ, tiếng rên khẽ.

“Ưm… phu .”

Lúc ấy, ta chợt mơ hồ hiểu ra vì bao năm nay vẫn dây dưa không dứt với đại tẩu.

ra … kích thích như vậy.

Ta thất thần, Lục Dung Trạch khẽ kêu lên vài tiếng vì đau.

“Ngươi nói gì?”

Mặt hắn in thêm vết móng tay, đang thành kính mút ngón tay ta.

“Cầu… cầu phu thương xót.”

Ngón tay ta trượt xuống, vén áo hắn lên.

Hắn cố nhịn ngượng ngùng, mím môi chặt.

“Cầu tỷ tỷ thương xót.”

Dưới ánh nến, hắn ngửa khổ sở, ánh mắt tràn đầy sương nước long lanh.

So với kém xa.

Vẫn còn cần ta dạy dỗ.

“Tỷ tỷ… tỷ tỷ…”

Đôi mày thanh tú của hắn đã nhuốm hồng, vội vàng cắn môi ta.

“Tỷ tỷ, hãy ta .”

Nhưng được cái… còn trẻ, đúng không?

Ta chìm nổi chiếc giường mềm mại, một đêm hoang đường.

Tỉnh dậy giấc say, mở mắt ra, cạnh một thân ảnh vận trường bào trắng thêu mãng xà.

ngồi ở mép giường, mặt u ám ta chằm chằm.

“Môi nàng thương rồi.”

Ta đưa tay sờ lên, “hừ” khẽ một tiếng vì đau.

mặt chàng càng khó coi: “ vậy?”

“Va đâu đó thôi.”

“Va đâu?” Chàng truy hỏi không buông.

Ta còn ngái , không buồn để ý, lười nhác nhắm mắt lại.

Trước khi khép mắt, ta biểu cảm chàng như nói lại thôi.

Xung quanh rơi tĩnh lặng.

Chắc chàng rồi.

Khi sắp thiếp, mơ hồ ai đó thầm tai.

“Cố Thanh, nàng dậy mắng ta một trận có được không?”

Một bàn tay khẽ vuốt lên lông mày ta, đầy lưu luyến.

“Đừng phớt lờ ta .”

8.

một giấc ngon.

Tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm đùi một người.

một tay cầm một đoạn đai buộc tóc bằng ngọc, một tay khẽ vuốt tóc ta, mặt không rõ.

Dải ngọc đó của Lục Dung Trạch.

Chàng nhận ra ta động đậy, cúi ta:

“Tỉnh rồi à?”

“Đói chưa?”

Chàng tiện tay ném đoạn đai xuống đất, bế ta bàn tròn.

bàn bày vài món ăn còn bốc khói nghi ngút.

Chàng hôn lên má ta: “ ăn món nào?”

Ta dùng sức lau :

“Ta tự ăn được, đừng ôm ta.”

mặt chàng cứng lại giây, cuối cùng gượng thả ta ra: “Được.”

luôn ở cạnh ta tận chiều tối.

Ta thêu hoa, chàng ngồi cạnh đọc sách, ta đứng dậy chàng lập tức theo.

Chàng lòng nắm tay ta: “Ta đã xin nghỉ hôm, chỉ nàng.”

Ta đành gác lại chuyện ra ngoài giấy hòa ly.

Ban đêm, chàng đứng trước tủ áo, ngẩn người hai bọc đồ.

lại dọn hết đồ rồi?”

Ta nhức nhắm mắt, nói dối một cách vụng về: “Toàn đồ cũ không dùng .”

Không rõ chàng có tin không, chàng leo lên giường, từ phía ôm chặt ta.

thôi.”

Ta khó chịu giãy nhẹ, chàng lại ôm chặt hơn.

Chàng vùi mặt tóc ta, thở dài sâu.

“Cố Thanh, ta yêu nàng.”

Im lặng lâu.

Lâu mức, ta đã quên trước kia mình từng mong mỏi được câu ấy nhường nào.

Nhưng giờ muộn rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương