Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36XlbYBj

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi quay đầu lại, khuôn mặt mờ ám của Mã Hưởng Thiên thò từ cửa kính xe, “Em gái Ôn, ngoài lạnh lắm, lên xe anh đi?”
Tim tôi thót lại, bỏ chạy, điện thoại rơi từ trong túi cũng không kịp nhặt.
Sợ hắn lái xe đuổi theo, tôi vội rẽ vào con hẻm chằng chịt.
tôi run run, nắm chặt, đầu ngón cuối cùng chạm vào nút cạnh đồng , gọi cho người lạc khẩn .
Nửa năm phải đi tác nước ngoài, Tưởng Thời Yến lo lắng cho sự an toàn của tôi, đã tặng tôi một chiếc đồng có gắn chip định vị, đặt số điện thoại của anh là lạc khẩn .
Điện thoại vừa kết nối, tôi suýt khóc.
“Tưởng Thời Yến…”
“Xin chào, Thời Yến đang tắm, cô có gì không?”
Nghe nói của Lâm Khê, tôi sững sờ, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tôi khách nay bám đuôi.”
“Vì trời tối quá, nên tôi không biết vị trí cụ thể của mình đâu, Tưởng Thời Yến có thể tra định vị cụ thể của đồng của tôi.”
“Cô có thể giúp tôi lạc với anh ấy, báo cảnh sát cho tôi không?”
Câu cuối, tôi như van xin.
Đầu dây kia im lặng hai giây, sau đó vang lên tiếng cười khẽ, tiếp đó là một câu nói nhẹ nhàng: “Trò khổ nhục chơi kế mãi không chán sao?”
Một lúc sau, đầu dây kia vang lên lạnh lùng của Tưởng Thời Yến.
“Điện thoại của ai?”
Trong lòng tôi lại trào dâng tia hy vọng.
“Ôn Tị đấy, người ta đòi anh nghe máy.”
“Cô ấy có gì không?”
Lâm Khê nói bằng điệu đáng yêu: “Có gì chứ, chẳng là muốn chọc tức em thôi!”
“Nếu anh nghe máy, em đi ngay bây giờ!”
Tưởng Thời Yến nhẹ nhàng như đang dỗ trẻ con.
“ rồi, ngoan, đừng giận nữa, anh không nghe.”
Chưa kịp nói thêm một lời, tiếng tút đã vang lên chói tai.
Tôi cầm điện thoại đứng trân trân, khi bóng người phía sau dưới ánh đèn đường, m.á.u trong người như đông cứng.
15
Sáng sau, Tưởng Thời Yến bước vào ty, quen thuộc liếc vị trí làm của Ôn Tị.
Người thường đến đầu tiên, nay 9 giờ rồi vẫn trống.
Anh không để ý lắm, chỉ cho rằng cô ấy hiếm hoi ngủ quên.
đến cuộc điện thoại của Ôn Tị tối mang theo ý muốn làm hòa, anh đột nhiên vui.
Quyết định rằng, nếu nay rảnh rỗi, sẽ trả lời cô ấy.
Mười giờ rưỡi, cuộc họp bộ phận bắt đầu đúng giờ.
Cuộc họp diễn một nửa, giám đốc nhân sự Diana đột nhiên chằm chằm vào máy tính, bịt miệng kêu lên thảng thốt.
Tưởng Thời Yến nghiêm mặt: “Diana, đang họp đấy, có chuyện gì vậy?”
“Ôn Tị… Ôn Tị gặp chuyện rồi!”
Diana đầy nước mắt, run rẩy.
Đầu óc Tưởng Thời Yến như búa tạ đập mạnh, trống rỗng.
Anh đứng phắt dậy, ghế kéo lê trên sàn kêu lên chói tai, đầy tức giận, mất kiểm soát: “Cô nói rõ đi, là gặp chuyện gì?”
Đây là lần đầu tiên anh thất thố trước mặt dưới.
Cho đến khi Diana khóc lóc xoay máy tính về phía anh, hình ảnh trên màn hình lập tức khiến anh nghẹt thở.
Hai phút ngắn ngủi, mỗi giây như xé nát trái tim anh…
Trong video, Ôn Tị một người đàn ông túm tóc lôi vào ngõ hẹp, cô vùng vẫy cố gắng trốn thoát, đá mạnh lên người.
Khi cú đ.ấ.m trút xuống, cô vẫn cố với lấy chiếc đồng trên cổ , tục nhấn nút khẩn .
Đó là chiếc đồng anh đã tặng cô, lắp chip định vị đặt số điện thoại của anh là lạc khẩn .
Máu trong người Tưởng Thời Yến như đông cứng, ngay lập tức lại sôi sục.
Anh lấy điện thoại , danh bạ sạch sẽ, không một cuộc gọi nhỡ.
Cho đến khi, anh tìm số của Ôn Tị trong danh sách đen.
Rõ ràng, đó là do Lâm Khê thiết lập ngày .
16
Diana cạnh run rẩy nói: “Đây là email tố cáo Ôn Tị gửi cho ty khách , có gửi kèm đến tổng ty chúng ta.”
“Cô ấy nói tối sau khi bữa tiệc kết thúc, quản lý khách của đối phương Mã Hưởng Thiên đã cố gắng xâm hại cô, cuối cùng may mắn người dân tốt bụng đi ngang cứu.”
“ đoạn video này, là cô ấy đã chạy đến nơi có camera quay , cô ấy yêu cầu ty dùng bằng chứng video để báo cảnh sát…”
“Cô ấy đâu rồi?” Tưởng Thời Yến ngắt lời, khàn đặc.
Diana cúi đầu: “Ôn Tị đã nộp đơn xin nghỉ từ một tuần trước.”
“Bây giờ có lẽ đã rời rồi.”
Tưởng Thời Yến sững sờ vài giây, sau đó gân xanh trên thái dương giật giật, như hét lên.
“Tại sao Ôn Tị nghỉ , không ai báo cáo với tôi, đơn xin nghỉ của cô ấy cũng không đến tôi!?”
Diana ngẩng đầu, đỏ mắt thẳng vào mắt anh, nói rõ ràng từng chữ một.
“Quy định ty, nếu nhân viên nghỉ , là bốn trở xuống chỉ cần báo cáo cho người phụ trách nhân sự.”
“Lần thăng chức trước của Ôn Tị thất bại, ngài không quên chứ?”
Một câu khiến Tưởng Thời Yến câm nín.
Anh biết Diana đang bênh vực Ôn Tị.
Bởi không ai hiểu rõ nguyên nhân thất bại của Ôn Tị trong lần thăng chức đó hơn anh.
17
Tôi nhận điện thoại của cảnh sát ngay sau khi vừa xuống máy bay, sau đó tìm một chỗ yên tĩnh, hỗ trợ họ làm xong bản ghi âm từ xa.
Trước khi khỏi sân bay, tôi vứt thẻ SIM của vào thùng rác.
Sau khi về đến Giang Thành, tôi lấy phần lớn tiền tiết kiệm , mua một căn nhà thành phố, cuối cùng đón bà từ quê lên.
Ngoài , túi xách hiệu quà tặng Tưởng Thời Yến từng cho tôi, sau khi bán đi cũng hai trăm triệu.
tháng sau đó, tôi đều làm khảo sát thị trường Giang Thành, chuẩn mở một cửa quần áo.
Dù sao, đây cũng là một trong ước mơ thuở nhỏ của tôi.
Ngày cửa khai trương, bà tôi không giấu nổi nụ cười, ấm áp như ánh nắng mùa thu.
Bạn bè cũ tôi mời đến, đầy chật cả nhà.
Trong không khí nhộn nhịp tiếng cười vui vẻ, tôi không khỏi …
Cả đời sau này lại Giang Thành, cạnh bà…
Thật tốt!
Chỉ là thỉnh thoảng trong đêm khuya tĩnh lặng, suy lại trôi về năm năm phấn đấu .
Dù trong đó có bao nhiêu tâm tư phức tạp, quãng thời gian đó đã thực sự rèn giũa tôi.
Ban đầu, chỉ cần nhắc đến , đầu tôi lại hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Tưởng Thời Yến.
Yêu hận như hai dòng thủy triều xoắn xuýt, luôn kéo tôi tỉnh giấc lúc nửa đêm, khiến tôi chằm chằm vào trần nhà tối om cho đến sáng.
Có một thời gian dài, tôi anh sẽ là nỗi ám ảnh cả đời tôi.
Cứ đến anh, tim lại thắt chặt.