Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5q08Josy8T

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phục Thu làm vẻ khó xử hỏi:
“Ngươi với ta là bèo nước gặp nhau, cớ sao lại tin ta có thể giúp ngươi tranh sủng?”
Tô Man Nhi bèn kể tràng dài những ưu điểm của nàng ta, Phục Thu lần lượt phản bác từng điều, hai người giằng co thêm hồi, đến cuối Phục Thu miễn cưỡng gật đáp ứng.
Tô Man Nhi vừa mừng rỡ, Phục Thu lại chợt nhớ đến bài học từ Kỷ Hằng, vội hỏi:
“Sinh thần của ngươi là nào?”
“Năm Giáp Dần, mùng Chín tháng Sáu, giờ Tuất.”
Bốn lượng hai tiền.
Phục Thu an tâm phần nào.
Nàng không muốn mỗi lần đều với người vô tội.
mong Kỷ Hằng là trường hợp đặc biệt.
Đợi đến thương tích của Tô Man Nhi lành lại, bước sang tiết thu.
Ly Châu thành thuộc phương Bắc, trời lạnh đến sớm, tiền bạc của Phục Thu dùng cạn, không đủ để mua y phục mùa đông, hai người buộc lập tức về vương .
Hành lý của Phục Thu là chiếc nải mỏng manh, Tô Man Nhi hiếu kỳ hỏi bên đựng thứ gì?
“Xương.”
Tô Man Nhi càng thêm nghi hoặc: “Ăn ngon lắm sao?”
Phục Thu thản nhiên đáp: “Là xương người.”
Tô Man Nhi cười khúc khích: “Phó nương tử, thì ngươi cũng biết đùa.”
Phục Thu im lặng.
Hai người vội vã về vương , lại chặn ngoài cửa.
Tô Man Nhi giải thích thế nào, bọn gác cổng cũng nói không có thị thiếp nào họ Tô.
“Chắc chắn là Tiết Từ Tâm! Nhất định là nàng ta không ta về !”
Tô Man Nhi giận đến tím mặt.
“Chớ vội nóng nảy.”
Phục Thu nhìn về phía cặp sư tử đá trước cổng chính vương , nói: “Ngươi trèo đó.”
Vị Ngọc vương kia từng là hoàng tử tôn quý chốn cung cấm, mỹ nào chưa từng thấy qua?
Phục Thu đoán, Tiết Từ Tâm sủng ái không bởi vì nàng ta quốc sắc thiên hương, vì nàng ta ngang ngược, hành sự khó đoán, không theo lẽ thường.
Tô Man Nhi ban cũng không dám, thấy Phục Thu bắt cau mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nàng c.ắ.n răng trèo .
Phục Thu dặn: “Đừng có mặt mày ủ rũ, cười đẹp vào.”
Người gác cổng cũng không kẻ ngu, không trực tiếp gây sự với Tô Man Nhi, vội chạy vào bẩm báo.
Tiết Từ Tâm nghe xong lời bẩm báo, giận tím mặt, đích thân dẫn người ngoài, muốn dạy Tô Man Nhi bài học.
Ai ngờ vừa đến cổng lớn, lại thấy Ngọc vương đang bế Tô Man Nhi vào , đi ngang qua nàng ta buồn liếc mắt cái.
22
Ngoài dự liệu của Phục Thu, Ngọc Vương lại rất anh tuấn.
là người này lại quá mức tà khí.
si mê Tô Man Nhi mấy ngày, xoay lưng quên sạch.
Tô Man Nhi tuy về , vẫn giống như trước kia, không sủng ái.
Phục Thu nghĩ mãi không .
Nhan sắc của Tô Man Nhi và Tiết Từ Tâm đều đẹp ngang ngửa, cớ sao Ngọc Vương nhớ Tiết Từ Tâm, lại thể nhớ nổi Tô Man Nhi?
Chưa kịp nghĩ thông, sự dày vò của Tiết Từ Tâm lại kéo đến.
Đêm đó mưa to tầm tã, Tiết Từ Tâm lại muốn chơi trò “nhảy hồ”.
Ngọc Vương vui vẻ đồng ý, bày tiệc đình giữa hồ, gối chân Tiết Từ Tâm nằm trên mỹ tháp, mỉm cười chờ xem đám cơ thiếp nhảy hồ.
Tô Man Nhi sợ đến phát run, trời lạnh thế này lại dầm mưa nhảy hồ, lỡ như nhiễm phong hàn thì có mất mạng.
Mọi người nhìn nhau, ai dám bước khỏi hành lang.
Từ đình giữa hồ vang tiếng đập vỡ chén, Ngọc Vương nổi giận.
Các nữ đều biết, bao lâu nữa sẽ có gia đến lôi bọn họ quẳng hồ.
Họ bắt khóc lóc t.h.ả.m thiết, tiếng nức nở hòa vào tiếng mưa rơi trên mặt hồ, âm thanh ghê rợn khó tả.
Tô Man Nhi nhắm mắt, chuẩn nhảy chịu c.h.ế.t, thì Phục Thu cuối cùng cũng mở miệng:
“Khoan .”
Nàng đưa d.a.o Tô Man Nhi: “Đi, g.i.ế.c Tiết Từ Tâm.”
Có người kinh hãi: “ ở đâu vậy?”
Tô Man Nhi dù chưa hiểu rõ, vẫn nghe lời, run run cầm lấy , lảo đảo bước về phía đình giữa hồ.
Rất nhanh nàng phát hiện có điều bất ổn.
Nàng gần như chính d.a.o kéo đi.
Loạng choạng bước vào đình, d.a.o liền xông thẳng về phía Tiết Từ Tâm chém.
Tiết Từ Tâm hét t.h.ả.m thiết né tránh: “Vương gia cứu thiếp!”
Ngọc Vương những không cứu, hứng thú quan sát cuộc chiến.
búi tóc của Tiết Từ Tâm c.h.é.m rụng, Ngọc Vương vỗ phấn khích.
Tô Man Nhi này hiểu dụng ý của Phục Thu.
Sở dĩ Ngọc Vương nhớ đến Tiết Từ Tâm, là bởi nàng ta là kẻ giỏi nhất việc hành hạ nữ khác.
Phục Thu cuối cùng cũng không thật sự lấy mạng Tiết Từ Tâm.
Không vì nàng mềm lòng, ả Tiết Từ Tâm kia dính không ít máu, c.h.ế.t cũng đáng.
là Tô Man Nhi rốt cuộc cũng là người thường, không nên để nàng gánh lấy món nợ máu.
Tiết Từ Tâm bò rạp dưới mỹ tháp run rẩy, d.a.o cũng rơi khỏi Tô Man Nhi, rơi đất, rồi lặng lẽ hóa thành ánh sáng xanh bay về Phục Thu.
Ngọc Vương bế ngang Tô Man Nhi về phòng.
Đám cơ thiếp thoát kiếp nạn, tiếng khóc cũng dần dần lắng .
23
Tuy lại sủng ái, lòng Tô Man Nhi lại thấp thỏm bất an.
Ngọc Vương quả thực khó lường, nàng biết nào mình sẽ lại thất sủng.
Phục Thu khuyên nàng nên giữ tâm bình thản, nàng lại nóng nảy đáp:
“Không, ta không thể lại thất sủng!”
Sự sủng ái của Ngọc Vương quả thực hữu hiệu, giúp Tô Man Nhi áo ấm cơm no, không kẻ khác dễ.
thứ nàng luôn khát cầu, quyền thế đủ để nàng ngẩng cao , Ngọc Vương lại chưa từng ban .
Có lẽ là vì hắn thấy năng lực trị nữ của Tô Man Nhi mất, không đủ vững vàng.