Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
nàng có thể đi đâu đây?
Phục Thu đáp: “Được như ý nguyện là tốt rồi.”
Rất nhanh, Tô Man Nhi chuyển sang viện gần phi nhất, đem đám người như Tiết Từ Tâm gạt ra ngoài.
Nghe nói Tiết Từ Tâm từng đi tìm gây trận, không hiểu bản thân rốt cuộc thua ở điểm nào.
ở cạnh nàng ta hai ngày, đã dỗ dành ổn thỏa cả.
Cuối xuân, Tô Man Nhi thuận lợi mang thai. là mạch hỉ chẩn đoán ra được, đã đầu hạ.
Phía Phục Thu cũng thuận lợi luồn dưới trướng ma ma quản cạnh phi, giúp làm số .
Đầy tớ hoàng thất đều có hồ sơ ghi chép tường tận, tra được cả hai đời trước sau, Phục Thu không cần phải bày trò đoán vận mệnh hay thu lại bát tự từng người.
Mấy quyển hồ sơ này không nhiều, được cất chung với vài bộ tàng ít ngó .
Phục Thu viện cớ mình yêu sách vở, xin nhận dọn dẹp .
Ma ma quản thấy nơi đó chẳng có vật trọng yếu, bèn gật đầu đồng ý.
Toàn có mấy trăm người, đầu Phục Thu giả vờ hầu hạ cạnh Tô Man Nhi mấy hôm, sau dứt khoát dọn chăn gối ở luôn .
Có người , Tô Man Nhi liền che chở cho nàng:
“Phục nương tử ấy à, là mọt sách, cứ hễ đọc sách là quên ăn quên ngủ. Dù sao ta cũng không thiếu người hầu, cứ để nàng ấy tự do đi.”
Tính xong sinh thần bát tự của người cuối cùng, chân mày Phục Thu càng càng nhíu chặt.
Không có ai là bốn lượng chín tiền cả.
Nàng duỗi tay trái ra, triệu hồi la bàn, xác định lại vị trí, không sai, chính là ở .
Vậy là người kia chưa , hay là có kẻ đã báo sai sinh thần?
27
Tô Man Nhi đang ngồi bàn viết .
Thấy Phục Thu thu mắt dụi dụi trở , liền trêu ghẹo:
“Phục nương tử đã gặm hết đống sách ấy rồi sao? Sao hôm nay lại chịu sớm thế?”
Phục Thu mỉm cười, : “ đang viết cho ai?”
Tô Man Nhi vui vẻ đáp: “Viết cho mẹ ta.”
Nàng mời mẫu thân tới để ở mình sinh nở, này đã được phi gật đầu chấp thuận.
Phu thê chẳng ra thật không ra , nhưng ra dáng người lại cực kỳ điều.
Phục Thu chúc mừng nàng sắp được mẹ con đoàn tụ, lại làm bộ lơ đãng :
“Sinh thần của gần rồi phải chăng?”
Tô Man Nhi cúi đầu tiếp tục viết , thản nhiên đáp: “Qua rồi.”
Phục Thu cố ý đọc sai ngày: “Không phải mồng tám tháng Chín ư?”
Tô Man Nhi nói: “Tỷ nhớ sai rồi, là mồng chín tháng Sáu.”
“ không tổ chức mừng sinh thần cho sao?”
“Là ta không cho làm.”
Phục Thu truy : “Sao lại vậy?”
Tô Man Nhi xoa bụng đã nhô rõ, nói: “Mẹ ta sinh ta ấy khó sinh, suýt nữa bỏ mạng. Từ ta chuyện, liền chẳng tâm tư mừng sinh thần nữa.”
Nếu là vậy, sinh thần của nàng hẳn phải là không giả.
Manh mối lại đứt đoạn, Phục Thu âm thầm thở dài.
có mấy trăm người, chẳng lẽ nàng phải thử từng người ?
Tô Man Nhi niêm phong lá , phân phó người hầu nhất định phải đích thân giao cho mẫu thân nàng.
Lời ấy lại gợi ý cho Phục Thu, có lẽ người kia chính là mẫu thân của Tô Man Nhi?
Nàng thả miếng mồi nhử: “ có tổ chức sinh thần cho mẫu thân không?”
Tô Man Nhi lại: “ phi có đồng ý không? Có cho là ta được voi đòi tiên không?”
Phục Thu nói: “ là bày mâm rượu nhỏ viện của , hẳn là chẳng sao đâu. Nếu , cứ nói sinh thần của mẫu thân cho ta, ta sẽ chuẩn bị.”
Tô Man Nhi nàng làm luôn chu đáo, liền nói ra sinh thần của mẫu thân. lòng chờ mong, lại cũng có chút bất an.
“Không bà có không, đây là lần đầu ta mừng sinh thần cho bà ấy.”
đầu Phục Thu lại đau như búa bổ.
Mẫu thân của Tô Man Nhi, cũng không phải.
Chẳng những không tìm được người, lại ôm thêm mình, đúng là lỗ cả vốn lẫn lời.
Nói thật lòng, Phục Thu vốn không tổ chức yến tiệc này.
Tuy Tô Man Nhi chưa từng nói rõ, nhưng chuyện mẫu thân nàng vốn là tú bà, Phục Thu sớm đã .
Giờ đã cưỡi trên lưng hổ, nàng đành c.ắ.n răng lo liệu yến tiệc sinh thần, thầm mong mẫu thân của Tô Man Nhi không .
quả thật, bà ta không .
28
Hai ngày trước sinh thần, Tô Man Nhi đã bắt đầu chờ.
ngày sinh thần, lòng nàng càng thêm nóng ruột chẳng yên.
Cơm canh hâm đi hâm lại, trăng đã treo giữa trời, Tô Man Nhi cuối cùng cũng buông bỏ.
Nàng gọi Phục Thu ngồi xuống, gượng nở nụ cười: “Không chờ nữa, chúng ta tự ăn đi.”
Phục Thu thấy nàng buồn, định nói vài lời an ủi, lại nhớ bản thân chuyện này vốn không có lòng tốt , đành chột dạ giả vờ cúi đầu uống canh.
Tô Man Nhi thực ra cũng chẳng ăn nổi, cầm đũa chọc cơm, hồi , nước mắt rơi xuống chén.
“Phục nương tử, nói xem, đây có phải là báo ứng không? Ta bà ấy không phải người tốt, nhưng bà ấy là mẹ của ta. Bà ấy có lỗi với nhiều người, nhưng lại đối tốt với ta. Mọi người đều có thể trích bà ấy, duy ta là không thể.”
Phục Thu khẽ thở dài: “Đoạn đường đi cũng phải mất hai tháng, không là chuyện thường tình. Nếu thật tin có báo ứng, chẳng bằng khuyên bà ấy rửa tay gác kiếm, sau an phận sống. sinh thần năm nào chẳng có, năm nay không sang năm, kiểu cũng làm được thôi.”
Tô Man Nhi lau nước mắt, khẽ đáp: “Ừ.”
Từ hôm ấy, nàng gom góp những phần thưởng mới được ban, nhờ Phục Thu ra ngoài mua giúp tòa viện, định để mẫu thân dưỡng già.