Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Anh đồ ngay trước mặt tôi, trên người chỉ còn mỗi chiếc quần lót.

Vai rộng, eo thon, chân dài, đường nét săn chắc như đang phát sáng lấp lánh.

Đối mặt với thân hình khỏe khoắn đến mức gây hoảng loạn ấy, tôi lại chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt.

thích anh năm, thế mà anh lại chỉ xem tôi như người anh em chí cốt.

Đây là bi kịch nhân gian gì vậy chứ?

Tôi tủi thân nói: “Anh Hạo, anh đứng trước mặt em mà trần trụi như vậy, anh không sợ thú tính em bộc phát à?”

Anh khinh thường đáp: “Yêu hơn năm rồi, em đã lòng với anh chưa? Anh kết luận em lãnh rồi.”

“Hả?” Tôi sững người.

Khoan đã… chúng tôi bắt đầu yêu từ ?

Sao tôi lại không hề biết???

1

“Thứ bảy này rảnh không? Đi leo núi với anh nhé?”

Người anh tôi thích bấy lâu – Lâm Chi Hạo – đột gọi điện cho tôi.

Tôi bật dậy như điện giật, hét lớn: “Rảnh! Em đi!”

Cầu còn chẳng được, chỉ sợ anh đổi .

Dù thể lực tôi kém, leo chắc không nổi.

Nhưng cơ hội công khai “ăn đậu hũ” thế này, tôi có điên mới bỏ qua.

Tiếng hét của tôi khiến cả phòng học im bặt, nấy đều quay lại nhìn tôi như thể tôi bệnh.

Tôi vội chuồn khỏi lớp, trốn vào một góc, giọng mềm nhũn: “Anh Hạo, dạo này chân em hơi đau, anh phải kéo em lên đấy nhé.”

“Nhảm nhí, không kéo em thì kéo .”

Ngày xuất phát, tôi cố tình mặc đồ thể thao gọn nhẹ, nhưng lại mang theo cả đống đồ ăn thức uống và vật dụng.

Trong lòng : đã được ở riêng với anh, tôi phải bám núi đến tận chiều Chủ Nhật mới chịu xuống.

Nhưng đến điểm tập trung mới phát hiện, ngoài tôi và Lâm Chi Hạo còn có mấy người bạn của anh.

Mọi người vốn đã ngủ lại qua đêm, hơn nữa còn đi theo cặp.

Quả , anh căn bản không có muốn cùng tôi tận hưởng ngày tuần riêng tư.

Anh chỉ gọi tôi để cho đủ quân số mà thôi.

Tôi len lén lườm bóng lưng anh một cái đầy oán, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại trước khi bắt gặp.

, cuộc đời yêu của tôi rốt cuộc mới kết thúc?

Lâm Chi Hạo tự nhận chiếc lô trên vai tôi, khoác lên người mình, rồi tôi một cây gậy leo núi.

Tôi nhìn cây gậy đầy căm phẫn, anh quá vô tình.

Kéo tôi một chút thì chết ? Tôi đâu phải dịch bệnh.

Hồi mới quen, anh còn khoác vai bá cổ tôi cơ mà, có thấy anh chê bai gì đâu.

2

Leo được chừng, tôi đã mệt đến mức sắp gục.

Cây gậy leo núi chẳng giúp ích gì, còn suýt làm tôi vấp ngã.

Tôi nhìn quanh, thấy mấy cô gái trong nhóm đều được bạn trai kéo tay hoặc cõng lên.

Chỉ có mình tôi lủi thủi, cô đơn biết đi về đâu.

“Anh Hạo…” Tôi yếu ớt gọi một tiếng, tay ra với anh.

cùng cũng đến anh rồi à?” Lâm Chi Hạo hừ một tiếng, lại cây gậy rồi nắm tay tôi.

Lòng bàn tay anh rất lớn, ngón tay thon dài, khô ráo mà ấm áp.

“Đâu phải mới , ngay từ đầu em đã muốn anh kéo em lên rồi.”

ràng là anh không chịu kéo tôi, còn tôi cái gậy.

Không ngờ anh lại bóp tay tôi một cái, trách: “Không phải em ghét anh đụng vào em sao?”

“Hả?”

Anh tôi không muốn anh chạm vào? Sao có thể!

Thấy tôi mơ hồ, anh nhắc chuyện mấy tháng trước.

“Hôm đó, anh dẫn em đi xem buổi liên hoan của khoa. Anh kéo em lại gần, nhưng em từ chối.”

Tôi nghiêng đầu suy , cùng ra thật sự có chuyện đó.

Hôm ấy tôi ngồi cạnh anh, hai cậu con trai bên cạnh đùa giỡn, suýt ngã vào người tôi.

Lâm Chi Hạo kéo tay tôi, tôi vào ngực.

Chỉ là ấy biểu anh hơi đáng sợ, ánh mắt nhìn tôi hình như còn mang chút dữ tợn.

Hai cậu kia im re ngay lập tức, tôi thì vội rụt tay lại, gỡ tay anh, ngồi thẳng người.

Khi ấy tôi còn tưởng anh thấy tôi phiền.

Hóa ra anh không trừng tôi, mà trừng hai cậu kia đang phá đám?

Tôi đó lại chỉ biết xấu hổ tim đập loạn, không hề nhận ra ánh mắt ấy không phải dành cho tôi?

đất ơi, đúng là hiểu lầm tai hại!

Tôi nắm lại tay anh, tay kia cánh tay anh, đầu cọ nhẹ vào vai anh: “Được rồi, lần đó là em sai, em thích nhất là được thân mật với anh Hạo mà.”

cùng tôi cũng dám đường đường chính chính “ăn đậu hũ”, vui không chịu nổi.

Anh cúi đầu nhìn tôi, có chút không hài lòng nhưng cũng không làm gì được: “Nhảm nhí.”

Thôi xong, tôi lộ đồ xấu xa rồi.

Liệu anh có bắt đầu tránh tôi xa hơn không?

3

lên đến đỉnh núi thì đã hơn mười đêm.

Theo hướng dẫn viên vào phòng, tôi lập tức nằm úp xuống giường, không muốn cử nữa.

Phòng là phòng tiêu chuẩn, có hai giường đơn.

Tức là tôi sẽ ở chung với một cô gái nào đó.

Không biết người ta có dễ gần không.

Không ngờ Lâm Chi Hạo đi ngay sau tôi, tiện tay đóng lại.

Rồi rất tự thay dép, đồ trước mặt tôi.

Hả?

Tôi bật dậy ngay, mắt tròn xoe nhìn anh đến mức chỉ còn mỗi quần lót.

Cao 1m88, nặng 70 cân, dáng đẹp chuẩn từng centimet, không thừa không thiếu, hoàn mỹ đến mức khiến người ta không dời được mắt.

Do thường xuyên tập luyện, cơ bắp ràng, mạnh mẽ, đường nét đẹp đến mức khiến sống mũi tôi cay cay, tim đập thình thịch.

“Anh Hạo, anh trước mặt em như vậy, rốt cuộc anh xem em không phải phụ nữ đến mức nào vậy?” Tôi bất mãn.

Anh liếc tôi một cái, không nói gì, khăn rồi vào phòng tắm.

phòng tắm là loại mờ, không nhìn , nhưng vẫn mơ hồ thấy được bóng người.

Nước chảy rào rào, tôi tủi thân hỏi: “Anh Hạo, anh trần trụi trước mặt em như vậy, anh không sợ em thú tính nổi lên sao?”

Tôi thích anh năm, trong mơ không biết đã ăn anh nhiêu lần rồi.

Nhưng ngoài đời thì chẳng dám tỏ tình, sợ ngay cả tình anh em cũng không giữ được.

Đến anh vẫn xem tôi như anh em chí cốt, chẳng xem tôi là phụ nữ.

, đau lòng thật sự.

Tôi cúi đầu nhìn lại mình: cao 1m65, nặng 52 cân, vòng một 90, vòng 90, ràng là phụ nữ mà.

Sao lại không hấp dẫn nổi anh chứ?

cùng tôi kém ở điểm nào, sao chẳng có chút sức hút nào hết?

Không ngờ anh nghe thấy, hé phòng tắm một khe nhỏ, lạnh giọng: “Tô Như Thanh, yêu hơn năm rồi, em đã khi nào lòng với anh chưa? Anh kết luận em lãnh rồi.”

“Gì cơ?” Tôi choáng váng.

Chúng tôi… bắt đầu yêu từ khi nào?

Sao tôi lại hoàn toàn không biết??

4

Kích quá, tôi giật mạnh phòng tắm, hỏi cho ra lẽ.

Nhưng vừa liếc thấy đường ngực quyến rũ của anh, tôi lại chột dạ rụt về.

Đặc biệt khi anh thản đứng trước mặt tôi, ánh mắt bình tĩnh đến kỳ lạ.

Tôi suýt bay thẳng lên .

Tôi vội đóng giúp anh, quay người lại hỏi: “Chúng ta bắt đầu yêu từ khi nào vậy?”

Anh chậm rãi tắm xong, quấn khăn đi ra, nước còn đọng thành giọt trên ngực rắn chắc.

Từ đôi môi mỏng của anh thốt ra một câu : “ năm trước anh tỏ tình, em đồng rồi.”

“Hả?” Tôi càng rối loạn.

Lại còn năm trước?

Thấy vẻ mặt “không thể nào” của tôi, Lâm Chi Hạo bước đến bên cạnh, vòng một tay qua eo tôi, nhẹ nhàng nhấc tôi lên, hỏi ngược lại: “Đừng nói với anh là em quên, hoặc em không thừa nhận đấy nhé?”

Sức anh hơi mạnh, tôi ngã nhào vào ngực anh, má dán lên lồng ngực ấm nóng.

Hai tay tôi buông thõng, không biết nên đẩy anh ra hay lại.

Tim tôi đập thình thịch như trống trận, hoàn toàn không điều khiển nổi.

Không được, cơ hội được gần anh khó lắm mới có, sao tôi có thể vô dụng như vậy?

Vừa tay eo anh thì anh lại thả tôi ra: “Cho em phút, mau lại cho anh.”

Thấy anh khí thế bức người, tôi bộ đồ sạch chạy vào phòng tắm trốn.

Tôi ngại không dám đồ ngay, chỉ nhìn xuyên qua lớp kính mờ ra ngoài.

Anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ánh mắt đặt trên tôi.

Thế là tôi càng không dám , chỉ ngơ ngác nhìn anh chằm chằm.

Dù không thấy vẻ mặt, nhưng hình dáng anh đã in sâu trong đầu tôi, quen thuộc đến mức hễ nhắm mắt là hiện ra.

Anh khẽ cười, chậm rãi đi đến bên sổ, quay lưng lại đứng nhìn phong cảnh.

này tôi mới quýnh quáng tháo đồ.

Vừa tắm, tôi vừa gắng lại và cùng cũng ra chuyện tỏ tình hôm đó.

Hôm ấy là sinh nhật anh.

Anh từ chối mọi lời mời của bạn bè, chỉ để tôi đi cùng.

Tối hôm đó, anh đặt phòng riêng trong khách sạn cạnh trường, mời tôi ăn một bữa thịnh soạn.

ràng hôm nay là sinh nhật anh, sao lại thành anh mời em?”

Dù hơi tiếc tiền nhưng tôi làm gia sư cũng dư chút đỉnh,

“Nay tất là em mời, mừng sinh nhật anh Hạo.”

Tôi món quà đã chuẩn trước – một chiếc cà vạt hoa nhí màu đỏ sẫm.

Tôi luôn thấy anh hợp với áo sơ mi trắng và cà vạt kiểu nhẹ nhàng như vậy, vừa chững chạc vừa quyến rũ.

Anh mới lên năm tư, sắp đi xin việc rồi, chắc chắn cần dùng.

Đâu có quy anh em thì không được tặng cà vạt đúng không?

Chắc không gây hiểu lầm chứ? Anh sẽ không từ chối chứ?

Tâm tôi đó rối như tơ vò, sợ anh không nhận.

Không ngờ anh nhận quà xong, cũng tặng lại tôi một thứ – một chiếc dây chuyền rất đẹp.

“Tô Như Thanh, từ hôm nay quan hệ của chúng ta thay đổi rồi. Em đã đồng thì hãy ở bên anh cho tốt. Anh cũng sẽ đối xử tốt với em.”

Tôi ngơ ngác. Quan hệ thay đổi? Có phải anh chính thức xem tôi là anh em tốt nữa không?

thì có, nhưng lòng lại hụt hẫng.

Miệng thì gọi anh là sư huynh, nhưng tim thì chỉ muốn ngủ với anh…

Ngay tôi hết dũng khí hỏi anh xem chúng tôi có thể tiến thêm bước nữa không, điện thoại anh reo.

Giọng nữ rất quen – Tần Tâm Tuyết, người theo đuổi anh.

Anh bảo tôi ăn trước rồi đi nghe điện, mãi lâu mới quay lại, chẳng biết đã nói gì với cô ta.

Tần Tâm Tuyết vừa xinh đẹp vừa có khí chất, kiểu tiểu thư gia giáo cổ điển, người theo đuổi nhiều không đếm xuể.

Nhưng cô ấy chỉ thích một mình Lâm Chi Hạo.

So người với người chỉ thấy tự hủy.

Tôi vốn không tự ti, nhưng đứng trước dạng tiểu thư hoàn hảo ấy, thực sự chẳng dám tỏ tình.

Ăn xong, anh tôi về ký túc.

Chẳng lẽ khi đó anh nói “quan hệ thay đổi” là từ sư huynh – sư muội thành… người yêu?

ơi, suốt năm nay tôi đã bỏ lỡ cái gì vậy?

lại thì, đúng là từ hôm sinh nhật ấy mọi thứ thay đổi thật.

Ngày nào anh cũng đến tìm tôi ăn cơm, tôi lại tưởng anh không tìm được bạn ăn cùng.

Tối nào anh cũng tôi về ký túc, tôi lại tưởng anh thích đi dạo.

Lễ tết gì anh cũng tặng quà, tôi lại tưởng anh thích làm “sư huynh” quan tâm “sư muội”.

mưa anh đến đón tôi, còn vào lòng, tôi lại tưởng anh sợ tôi lạnh.

Bạn bè anh thấy chúng tôi đi cùng luôn trêu: “Lâm Chi Hạo, lại đi với sư muội của cậu hả?”

Mà anh chưa từng phản bác.

lại, những hành ấy không phải là của người yêu thì là của ?

Không tinh thì làm sao biết chúng tôi đang yêu chứ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương