Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40YU8WyGxF

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chỉ là, thật Bùi Tịch không đưa cô đến mấy quán bar ồn ào hỗn loạn chỉ dẫn cô đến một quán pub yên tĩnh gần công ty.
Vừa bước vào, anh chàng đứng quầy đã toe toét:
“Ui chà, anh Bùi dẫn bạn gái đến đấy à?”
Bùi Tịch lườm cậu ta một cái, cau mày nói:
“Đừng nói linh tinh.”
Hạ Thư Ninh không để tâm, chỉ mỉm .
Cả hai tìm một chỗ ngồi, cô mới hỏi:
“Em hay đến à?”
Bùi Tịch cô hiểu lầm, vội giải thích:
“Quán này là em , em không đến thường xuyên .”
Hạ Thư Ninh ngạc nhiên:
“Còn trẻ đã tự pub , giỏi thật đấy.”
Bùi Tịch khen đến đỏ mặt, ánh sâu thẳm nhìn cô, giọng khẽ khàng:
“Có chị em vẫn còn nhỏ, em hai mươi ba tuổi , không còn bé nữa .”
Hạ Thư Ninh hiểu ý cậu, liền đánh trống lảng:
“Vậy thì em nên tranh thủ khi còn đi học, tìm một mối tình đẹp ở trường đại học đi.”
Nghe cô nói , Bùi Tịch không quanh co nữa, hỏi thẳng:
“Chị Thư Ninh, thật sự không em chút cơ hội nào ?”
Hạ Thư Ninh liếc nhìn cậu, bất lực nói:
“Bùi Tịch, em chỉ là nhất thời rung động thôi…”
“Không phải.”
Giọng và nét mặt Bùi Tịch đều vô cùng nghiêm túc:
“Nếu chị chỉ điều đó thì có yên tâm, hãy tin em, không?”
Hạ Thư Ninh thấy cậu thiếu niên ấy là ánh nhìn nồng cháy, tha thiết — điều trước Phó Viễn Hàn chưa từng dành cô.
chính vì , nên cô càng bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Cô uống một ngụm rượu, cụp , nhẹ nhàng nói:
“Bùi Tịch, chị vừa bước khỏi một cuộc hôn nhân thất bại, hiện tại không còn đủ sức để đầu mối quan hệ mới.”
Bùi Tịch nghe vậy thì ánh sáng lên, một tia hy vọng:
“Vậy là không phải từ chối, chỉ là cần thời gian đúng không?”
Hạ Thư Ninh nghĩ ngợi một lúc, chỉ đáp:
“Em có hiểu vậy.”
Bùi Tịch vui mừng đến đỏ mặt, khẽ :
“Không chị Thư Ninh, em có chờ, em sẵn sàng chị thời gian. Em sẽ chứng minh chị thấy, em không giống gã đàn ông đó!”
Hạ Thư Ninh mỉm lắc đầu, không nói gì thêm.
Cô không tin một ngọn lửa có cháy mãi không tắt.
Bùi Tịch chính thức đầu theo đuổi Hạ Thư Ninh, chuyện này thậm chí còn truyền đến tai mẹ cậu.
Bà là một người mẹ rất cởi . Dù biết rõ quá khứ Hạ Thư Ninh không hề có định kiến, ngược còn nói:
“Chỉ cần con sống đúng với trái tim là .”
dùng cách này để nói với Hạ Thư Ninh rằng: quan hệ giữa cô và Bùi Tịch sẽ không ảnh hưởng gì đến mối quan hệ giữa cô và mẹ cậu.
Cuối tuần, Bùi Tịch mời cô đến tham quan công ty , và Hạ Thư Ninh không từ chối.
đến nơi , Hạ Thư Ninh mới phát hiện công ty Bùi Tịch ăn đấy, nằm một tòa nhà văn phòng cao tầng, người không nhiều bài trí rất đơn giản sang trọng.
Hơn nữa nhân viên ở đa phần là người trẻ, ai gọi cô là “Chị Thư Ninh”.
Hạ Thư Ninh ở nhà quá lâu, chưa từng một lúc ở cạnh nhiều sinh viên đại học , tự nhiên cảm thấy trẻ vài tuổi.
Bùi Tịch kiên nhẫn giới thiệu cô từng chỗ công ty, đến khi đầu nói về kế hoạch tương lai thì có một chàng trai không nhịn , trêu:
“Anh Bùi đầu giới thiệu định hướng sự nghiệp với chị dâu à!”
“Cậu im miệng!”
Bùi Tịch đỏ cả mặt, lòng thì sướng muốn chết vẫn Hạ Thư Ninh ngại, liền vội vàng kéo cô vào phòng việc .
Hạ Thư Ninh đứng trước tủ trưng bày , ngạc nhiên hỏi:
“ em có nhiều đồ chơi ?”
Bùi Tịch cô thấy trẻ con, vội vàng nói:
“ là các nhân vật game tụi em , chỉ là trưng bày thôi, không phải đồ chơi. Nếu chị thích thì em tặng hết chị.”
Hạ Thư Ninh bật :
“Chị thấy hay hay thôi, chứ tặng chị thì đúng là phí quá.”
Bùi Tịch lắc đầu:
“ phí? là những nhân vật đầu tiên bọn em tạo game đầu tay, rất có ý nghĩa với em. Ngoài chị thì em không nỡ tặng ai , nếu là chị, em rất vui.”
Lời cậu nói vô cùng chân thành, hoàn toàn không giống mấy câu tâng bốc qua loa.
Dù Hạ Thư Ninh cứ từ chối, Bùi Tịch vẫn cố chấp nhét cả bộ vào tay cô.
Mấy nhỏ ấy giống chút tình cảm thầm lặng Bùi Tịch, nhẹ nhàng len lỏi vào góc mềm nhất tim Hạ Thư Ninh, không biết từ bao giờ đầu đâm rễ nảy mầm.
Thành Nam chuyển lạnh chậm, dù đầu lạnh dần .
Có lẽ vì ở Kinh Thành lâu ngày, Hạ Thư Ninh giờ không còn lạnh trước, mặc đồ mỏng đi .
Kết quả là ốm luôn, sốt đến 39 độ, phải nhập viện truyền nước.
Bùi Tịch biết thì vừa tức vừa lo, suốt đêm không ngủ, túc trực bên giường cô đo nhiệt độ.
Nửa đêm, Hạ Thư Ninh mơ màng liền thấy Bùi Tịch chống đầu gục bên giường cô ngủ gà ngủ gật.
Thấy quầng thâm dưới cậu, Hạ Thư Ninh khàn giọng gọi:
“Bùi Tịch.”
Cậu lập tức , thấy cô tỉnh thì vội vàng hỏi nhỏ:
“Chị cảm thấy ? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Hạ Thư Ninh lắc đầu, cậu lấy nhiệt kế đo, thấy nhiệt độ đã hạ rõ rệt mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay chị em muốn chết. Trời lạnh chị chỉ mặc mỗi cái áo khoác mỏng đi à?”