Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40YU8WyGxF

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngay trước mặt hàng, ôm mặt khóc rưng rức:
“Oanh Oanh, con lại thành ra này?”
“Mẹ đâu có mưu cầu gì ở con. Dù con có cho, mẹ cũng chẳng của con.”
“Nhưng con làm … chẳng phải khiến mẹ đau lòng ?”
“Biết sớm con thành ra con sói mắt trắng này, lúc mẹ đã chẳng sinh ra con!”
Đám hàng cũng trỏ tôi, mắng tôi vô tâm, cả mẹ ruột còn không lo.
“Mẹ cô cho cô ba nhà đấy nhé, cô báo đáp này à?”
“Không hiếu thuận cha mẹ, không sợ trời phạt à!”
Tôi hít sâu một hơi — danh “được mẹ thiên vị” đè trên tôi đã quá lâu rồi.
thì nay, tôi sẽ tính cho ràng!
“Mẹ, mẹ bảo là mẹ thương con nhất đúng không? mẹ dám cá với con không?”
“Nếu con được nhiều hơn Tổ, này chuyện phụng dưỡng cha mẹ con lo . Còn ba trăm nghìn , con trả gấp đôi!”
“Nếu không phải, thì này cứ để Tổ lo, con không bỏ ra một xu nào nữa!”
Sắc mặt mẹ tôi cứng đờ, ràng là do dự.
Nhưng em trai tôi thì nhịn không được nữa:
“Có gì mà phải do dự hả mẹ, ba nhà còn chưa đủ ràng !”
“Cho nó nhiêu còn giả bộ! Con thấy nó vô ơn, chẳng nhớ mẹ đối xử với nó nào!”
Tôi cười lạnh — những thứ không tốn chi phí, ai chẳng làm được.
Còn những thứ thật sự phải trả giá, mẹ dành cho ai, mẹ là người nhất.
Đám hàng thấy có trò hay để xem, liền nhao nhao cổ vũ mẹ tôi đồng ý.
Mẹ tôi đành c.ắ.n răng chấp nhận.
Quả nhiên, lôi ba nhà ra nói trước tiên.
“Không biết con nói gì, ba nhà đều đứng tên con, em con thì chẳng có gì.”
“ mà còn không phải là mẹ thương con à?”
Tôi bật cười:
“Mẹ, mẹ quên ba nhà đâu ra rồi ?”
“Hồi con kết hôn, tám mươi tám vạn sính lễ mẹ chẳng đưa cho con lấy một xu.”
“Mẹ đưa cho Tổ, còn bảo bán nhà bù lại cho con.”
“Con thương mẹ, không bắt mẹ gom , mẹ mới sang tên cho con nhà cũ nát ở quê.”
“ nên, nhà giải tỏa được phân nhà mới — vốn dĩ là của con rồi!”
Mặt mẹ tôi trắng bệch, nhưng vẫn cố biện minh:
“Nhưng… dù thì con vẫn được nhiều hơn em con mà.”
“ nhỏ mẹ thương con nhất, gì cũng ưu tiên con. Em con thậm chí còn không được đại .”
“Mẹ bán tài sản cũng để lo cho con !”
Tôi chẳng chút nao núng, rút tay áo ra một tờ bảng điểm:
“Vâng, suýt nữa con cũng mẹ lừa rồi.”
“Mẹ nói vì con, mẹ cắt luôn của em con để lo cho con.”
“ nên khi tốt nghiệp, con đưa lương cho mẹ. Mẹ không đòi em, con cũng không phàn nàn.”
“Con luôn cảm thấy có lỗi với em con.”
“Nhưng này con mới phát hiện, điểm thi đại của nó cộng lại có 100 điểm, trường nào nổi?”
Tổ xấu hổ đỏ bừng mặt, vội giật lấy bảng điểm tay tôi.
Nếu không nhờ trước khi giải tỏa, tôi dọn lại nhà cũ thì chắc cũng giấu cả đời.
“Còn mẹ nói có gì tốt cũng đều dành cho con thì không sai.”
“Nhưng mẹ, nhiêu năm qua mẹ nhận được nhiêu con, mẹ có nhớ không?”
“Năm ba tai nạn, con bỏ ra 500.000. Năm ngoái mẹ bệnh, con lại đưa thêm 300.000.”
“Số cuối cùng chạy đi đâu?”
“Còn nhà và xe của Tổ đâu ra? Tự nó kiếm được chắc?”
Càng nói, mẹ tôi càng cúi thấp. ràng không ngờ tôi lại ghi nhớ từng chuyện .
dịu giọng xuống, cố gắng tìm lối thoát:
“Thôi bỏ đi, mẹ không muốn tính toán với con nữa.”
“Coi nay chưa từng xảy ra gì cả, mẹ không muốn mẹ con mình xa cách.”
Nhưng tôi lắc , lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách:
“Mẹ à, con không còn là Oanh Oanh của trước nữa.”
“Không phải đứa ngu ngốc, mẹ nói vài lời ngọt ngào là mẹ dắt mũi nữa rồi.”
“ tên này, con cũng thấy buồn nôn!”
“Oanh Oanh, chẳng phải là ‘dẫn dắt em trai’ ? Còn nói sinh em trai là để bảo vệ con.”
“Giả tạo quá, tình yêu của mẹ giả tạo mức con không nổi!”
Nói rồi, tôi trút những uất ức năm qua.
Còn đám hàng đứng xem, giờ cũng im bặt.
Ai có con cũng đều hiểu — mẹ tôi thật sự thương tôi hay nói miệng, biết .
Nhìn ánh mắt né tránh của mẹ, tôi chợt thấy chuyện này chẳng còn gì đáng nói.
Tôi ôm con gái, rời khỏi nơi đầy thị phi ấy.
, mẹ tôi gọi điện cho tôi.
Nói muốn xin lỗi:
“Oanh Oanh, chuyện trước là hiểu lầm.”
“Mẹ biết mẹ sai rồi. Nhưng mẹ vẫn thương con, con phải tin mẹ.”
Tôi đương nhiên tin, chẳng có người mẹ nào lại không thương con mình.
Nhưng tình thương là phải công bằng.
Nếu mẹ thương em trai hơn, thì không nên đặt áp lực lên vai tôi.
năm nay, tôi sống dưới bóng “được thiên vị”, áp lực lớn hơn người thường rất nhiều.
Vì , tôi không thể tha thứ cho .
Giống lời cá cược ngày , tôi không đưa cho thêm một đồng nào nữa.
Tết nhất cũng không ghé thăm lấy một lần.
Về phần em trai, ban còn chịu trách nhiệm phụng dưỡng ba mẹ.
Nhưng thời gian trôi qua, nó bắt chán ghét vì ba mẹ không còn giá trị lợi dụng.
cả cửa nhà cũng không cho bước vào.
tiệc tùng, nó còn bắt mẹ phải trả lại cho nó.
ngày , có lẽ mẹ tôi bắt nhớ lại những điều tốt đẹp tôi từng làm.
Lại điên cuồng muốn bù đắp cho tôi.
Giống khi còn nhỏ, có gì ngon là lập tức mang tới cho tôi.
Nhưng tôi đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi.
Nhìn hai đùi gà mang , tôi không động một miếng.
Tôi đổ vào thùng rác.
Nếu một tình yêu sinh ra đã mang theo mục đích, thì tôi thà không .
nay trở đi, tôi sẽ tự mình thiên vị chính mình.
( kết thúc)