Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi đó, Trình Hoài Thời hỏi ta, nhà ta ở đâu.
Ta không biết giải thích nào, bèn nói, nhà ta ở một nơi rất xa.
Hắn tưởng ta không muốn nói cho hắn biết, ánh mắt tối sầm lại.
Hắn không nói gì , chỉ thất vọng “ừm” một tiếng.
“ đến lúc, tiên nữ ta có thể đưa chàng về nhà cùng.” Ta nói.
Mắt hắn sáng , ôm chặt ta vào lòng.
“Được, ta muốn gặp người nhà của An An.” Hắn nói, “Người nhà của An An, cũng là người nhà của ta.”
Câu nói này, có lẽ sẽ không bao giờ thực hiện được.
Trình Hoài Thời đã đi thượng triều.
Sau khi hắn đi, ta đem chiếc xe đẩy bánh kếp của mình tặng cho một thẩm thẩm đã chăm sóc ta mấy , lại đem công thức nấu ăn do mình tự nghiên cứu tặng cho bà.
Ta quyên góp quần áo cũ của mình cho nhà từ thiện.
Ta nhìn quanh nhà, dọn dẹp sạch sẽ dấu vết ta lại.
này khi đến tiệm trang sức, ông đã sẵn ở đó.
Ông ta thấy ta chọn kiểu dáng không giống cho thiếu nữ, bèn hỏi một câu: “Có phải cho mẫu thân không?”
“Đúng vậy, ta sắp về nhà rồi.”
Ta đáp một tiếng.
Sau lưng vang một tiếng động.
Ta quay đầu lại, thấy Trình Hoài Thời mày tái nhợt nhìn ta.
9
Trình Hoài Thời im lặng, nhìn ta chọn tay.
Y phục của hắn không chỉnh tề như thường lệ, tóc cũng có rối, dường như là vừa tan triều đã chạy đến.
Hắn đứng bên cạnh ta, sắc khó coi, bàn tay giấu trong tay áo không ngừng run rẩy.
Ta không hề ý, chuyên tâm so sánh chất lượng của mấy chiếc tay.
Người bán hàng nhìn thấy Trình Hoài Thời, còn ân cần chào một tiếng: “Lão gia lại đến à, chiếc hôm qua phu nhân của ngài có thích không?”
Trình Hoài Thời nghiêm giọng nói: “Đó không phải là phu nhân của ta!”
Người bán hàng mày lúng túng.
Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Hôm qua không phải sao, hôm nay sao lại không phải rồi?”
Cuối cùng, ta tiêu hết tất bạc còn lại trên người, chọn một chiếc đắt nhất và đẹp nhất.
Khi Trình Hoài Thời thấy ta trả tiền, đồng tử của hắn co lại.
Giọng hắn run rẩy: “An An muốn gì cũng được, sau này ta sẽ cố gắng kiếm tiền.”
Hắn chê ta tiêu nhiều?
“ về đến , chúng ta lại cùng nhau đi dạo phố, được không?”
Triều đình đã quyết định, tháng sau Trình Hoài Thời sẽ được điều đi .
xa xôi, không giàu có.
Nhưng Trình Hoài Thời xin đi .
Không phải vì chúng ta đến từ , có kỷ niệm đẹp gì ở , mà là vì quê nhà của Thẩm Sơ Tuyết ở .
Hắn muốn cùng Thẩm Sơ Tuyết về quê sống.
Bổng lộc sau khi bị điều đi bằng một phần ba so với khi còn ở kinh thành. Không biết hắn nói cố gắng kiếm tiền là chỉ cái gì.
Ta thuận miệng đáp một tiếng: “Được thôi.”
Lời hứa, ta đã nhận được không ít từ Trình Hoài Thời.
hắn thất hứa cũng không ít.
Ta không muốn gây thêm xung đột gì với hắn khi đi.
Ta cũng là vì mọi người mà suy nghĩ, kết thúc một cách tử tế.
Chắc hẳn hắn sẽ hiểu. Dù sao hắn cũng là người biết điều như vậy.
Nghe lời ta nói, Trình Hoài Thời vui mừng ra , hắn dường như thở phào nhẹ nhõm, lại đến nắm tay ta:
“An An…”
Hệ thống đúng lúc nhắc nhở: “Đếm ngược hai giờ.”
Động tác của Trình Hoài Thời khựng lại.
Nhưng hắn nắm lấy tay ta.
Hắn hỏi ta: “Trưa nay chúng ta ăn gì? An An trưa nay muốn ăn gì?”
bữa trưa ta đã đi rồi.
Năm năm , ta xuyên không vào lúc mười một giờ sáng, ngay khi vừa bước chân vào cổng trường đại học. Cho nên, thời gian ta rời đi cũng là mười một giờ sáng.
Ta nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Ta muốn ăn cơm gà om.” Báo danh xong, vừa hay có thể cùng mẫu thân đi ăn.
Nghe các chị khóa trên trong nhóm nói, quán cơm gà om ở cổng trường ngon lắm.
Trình Hoài Thời sững sờ: “Đó là gì vậy?”
Ta lười trả lời hắn.
Dù sao cũng không phải ăn cùng hắn.
Trình Hoài Thời thấy ta không trả lời, lại tự mình nói: “Là làm từ gà sao? Nếu An An muốn ăn, ta có thể đi học.”
“Lát chúng ta đi chợ gà.”
Ta hơi sững người, liếc hắn một cái.
Trình Hoài Thời cứng người, cũng nhận ra mình đã lỡ lời.
Trong nhà có nuôi gà, không cần đi .
Hắn rõ ràng đã về nhà rồi, biết gà trong nhà đã bị ta bán hết.
con gà đó đều là do ta nuôi, nếu ta đi rồi, khó mà nói Trình Hoài Thời có chịu chăm sóc tử tế không, chi bằng bán đi.
Trình Hoài Thời giống như một người giả vờ say, không muốn tỉnh lại.
Hắn tiếp tục nói: “Lát ta đi thêm một hộp bánh đậu phộng.”
Ta dị ứng với đậu phộng.
Người thích ăn bánh đậu phộng là Thẩm Sơ Tuyết.
Nhưng ta chỉ nhướng mày, nói: “Được thôi.”
Hắn như vậy, ta cũng đỡ phiền.
Hệ thống nhắc nhở: “Đếm ngược một giờ.”
Ta nhìn Trình Hoài Thời bận rộn trong bếp.
Mới vài phút , Trình Hoài Thời đã kéo ta về nhà.
Hắn nóng đến mức cởi áo ngoài, xắn tay áo .
Dầu nóng bắn mu bàn tay hắn, hắn bị bỏng rộp.
Nhưng hắn cắn chặt môi, không nói một lời nào.
Mồ hôi chảy xuống trán, hắn còn tranh thủ ngẩng đầu với ta: “An An, nàng ra ngoài đi, gà om sắp xong rồi.”
Nhưng hắn còn không biết gà om là gì.
Một bát gà kho tàu kỳ lạ được bưng .
Trình Hoài Thời giấu bàn tay bị bỏng sau lưng, nói với ta: “Nàng mau nếm thử đi, có phải là gà om mà nàng muốn ăn không?”
Ta còn nói gì, bên ngoài đột nhiên vang giọng của Thẩm Sơ Tuyết.
“ Thời ca ca, huynh có nhà không?”
“Đêm qua sao huynh không đến?”
Đêm qua Trình Hoài Thời lại không đi kiểm tra sự an toàn của Thẩm Sơ Tuyết như thường lệ?
Ta ngạc nhiên liếc hắn một cái.
Trình Hoài Thời mím môi nói: “Không chỉ đêm qua, sau này ta cũng sẽ không đến .”
“Thật ra ngươi không cần ta.”
Thẩm Sơ Tuyết có kinh ngạc, nàng không ngờ Trình Hoài Thời lại nói với nàng như vậy.
“Có phải là tỷ tỷ không cho Thời ca ca đến? Tỷ tỷ hiểu lầm mối quan hệ của ta và Thời ca ca..!”
Nàng còn nói xong, đã bị Trình Hoài Thời ngắt lời.
“Không liên quan đến nàng ấy!”
Trình Hoài Thời lo lắng liếc ta một cái.
Lời nói của Thẩm Sơ Tuyết bị chặn lại, một lúc sau, nàng lại đáng thương nói:
“Nhưng ta sợ, Thời ca ca, gần đây ở ngõ Ngũ Lăng có rất nhiều trộm, nếu có tên trộm nào đối với ta..”
Trình Hoài Thời nói: “Nếu nơi đó không an toàn thì ở , đổi một sân nhỏ rẻ hơn, tiền tiết kiệm được có thể thuê một gia nhân.”
Ta không nhịn được .
Thì ra hắn biết.
Thẩm Sơ Tuyết trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn Trình Hoài Thời nói:
“ Thời ca ca, huynh không quan tâm đến Sơ Tuyết sao?”
Trình Hoài Thời nhắm mắt lại, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi có cần ta phải nói thẳng không?”
“Ngày đó, ta thấy Lý Trạch Đàm ra vào sân nhà ngươi, có hắn che chở cho ngươi, không ai dám động vào ngươi.”
Thì ra là vậy.
Nam nữ chính lại hòa hợp rồi.
Chẳng trách đêm qua Trình Hoài Thời có thể nhẫn tâm không đi thăm Thẩm Sơ Tuyết.
Nhưng tại sao nhiệm vụ của ta hoàn thành?
Ta đang thắc mắc, lại nghe Thẩm Sơ Tuyết vội vàng nói: “ Thời ca ca, huynh nghe ta giải thích!”
“Ta và Lý Trạch Đàm tuyệt đối không thể ở bên nhau!”
Thấy Trình Hoài Thời không hề lay động, Thẩm Sơ Tuyết càng thêm sốt ruột.
“Bao nhiêu năm nay, Lý Trạch Đàm căn bản không yêu ta! Bên cạnh hắn toàn là nữ nhân lòng dạ khó lường! Cái gì mà muội muội nuôi, cái gì mà hồng nhan tri kỷ, căn bản không có chỗ cho ta!”
Nói xong câu này, nàng đột nhiên im bặt, như thể muốn xác nhận điều gì đó, vội vàng nhìn Trình Hoài Thời, hỏi:
“Nhưng ta trong lòng Thời ca ca là khác biệt, ta là của huynh….”
“Đủ rồi!” Trình Hoài Thời nghiêm giọng ngắt lời nàng.
đầu tiên hắn đối với Thẩm Sơ Tuyết không lưu tình.
“Ngươi đi đi, sau này đến , trong lòng ta ngươi chỉ là bằng hữu bình thường.”
“Ta, Trình Hoài Thời, chỉ có một người thê tử là An An.”
Trình Hoài Thời đóng sầm cửa lại Thẩm Sơ Tuyết.
11
Trình Hoài Thời lại quay trở lại bàn ăn.
Hắn ngượng ngùng liếc ta một cái.
“Mau ăn đi, không ăn sẽ nguội mất.”
Ta không động đũa.
Ta không muốn ăn, ta muốn dành bụng về nhà ăn.
Nếu ăn đồ của Trình Hoài Thời ở đây, về nhà ta sẽ không ăn nổi .
Thấy ta không động đậy, ánh sáng trong mắt Trình Hoài Thời ngày càng mờ đi.
“Là do ta làm không ngon sao?”
“Vậy ta đi làm lại.” Hắn đột nhiên đứng dậy.
Ta nói: “Trong nhà hết gà rồi.”
Hắn nói: “Vậy ta đi , nàng ta về, ta sẽ làm lại cho nàng.”
“Ta không được .”
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt né tránh của Trình Hoài Thời.
Không khí trong phòng đột nhiên ngưng đọng.
Động tác của Trình Hoài Thời hoàn toàn dừng lại.
Nếu không phải hắn còn đang thở, ta còn tưởng thời gian đã tạm dừng.
Đối diện với khuôn tuấn tú này, năm năm sớm chiều lướt qua trong đầu ta.
Mười tám tuổi yêu đương, đối với ta còn quá sớm.
nhìn thấy giới, gặp được người ưu tú, dễ dàng rơi vào lưới tình.
Đương nhiên, có lẽ còn có một tâm lý của chim non.
Trong một thời gian dài, Trình Hoài Thời là người duy nhất ta có thể dựa dẫm ở đây.
Nếu ở giới ban đầu, có lẽ đầu tiên hắn làm ta buồn, ta đã nói lời chia tay.
Sau đó cùng người bạn mới quen ở trường đại học tìm một quán bar yên tĩnh, nghe bản tình ca, giả tạo rơi vài giọt nước mắt, rồi kết thúc.
Cho nên mới nói, cái gì mà công lược, cái gì mà xuyên không, thật sự rất giống như bị lừa bán.
Cắt đứt mọi mối liên hệ của ngươi với giới này trong suốt mười tám năm, ném ngươi đến một nơi xa lạ, không cho ngươi bất cứ thứ gì, còn bắt ngươi phải làm việc.
Khi đó, ta yêu Trình Hoài Thời, khó mà không nói đó là một sự tự tê liệt và lừa dối.
Ta yêu hắn, nên ta phải cứu hắn.
Ta là tự nguyện, ta yêu hắn.
Ta dựa dẫm vào hắn sống, ngay từ đầu đã không phải là một tình yêu bình đẳng.
Sau khi ta nhận ra mình đã không còn yêu Trình Hoài Thời, thẩm thẩm quen biết còn khuyên rằng: “Nam nhân vốn là như thôi. Huống hồ Trình Hoài Thời lại là người có tiền đồ. Nay ngươi đã nghĩ thông suốt, còn hơn sau này đến khi hắn thật sự tam thê tứ thiếp mới nghĩ thoáng. Sớm chuẩn bị, giữ vững vị trí chính thất, chẳng phải tốt hơn sao?”
Bà ấy nói không sai.
Nữ nhân thời đại này, đa có lẽ chỉ có thể như vậy, không có lựa chọn.
Ta vô cùng may mắn, vì ta không thuộc về nơi này.
Đúng vậy, ta không thuộc về nơi này.
“Bắt đầu đếm ngược một phút.”
“Kênh không thời gian đang mở.”
“Chúc mừng nhân 8899 đã hoàn thành nhiệm vụ, sắp trở về.”
Trình Hoài Thời ôm chặt ta vào lòng.
Thân thể hắn nóng rực, khóa chặt ta trong tay.
“An An, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, này ta nhất định sẽ làm tốt…”
Hệ thống cuối cùng xác nhận với ta: “ nhân có chắc chắn không mang người yêu trở về giới ban đầu không?”
Ta không do dự gật đầu: “Chắc chắn.”
“An An!”
Trình Hoài Thời nhìn ta, hai mắt đỏ ngầu.
“ đi!”
“Nếu muốn đi, hãy mang ta !”
Hắn siết chặt vai ta: “ bỏ rơi ta!”
Ta lúc này mới nhận ra, Trình Hoài Thời dường như đã nghe thấy giọng của hệ thống.
Hệ thống sau khi kiểm tra nói: “Chức năng mang người yêu vừa mới được đưa vào sử dụng, khó tránh khỏi có một lỗi.”
“Khi rời đi cuối cùng sẽ người yêu của nhân nghe thấy giọng của hệ thống.”
“Đây là đầu tiên gặp trường hợp không phải là người yêu của nhân nghe thấy giọng của hệ thống.”
“Cảm ơn phản hồi của nhân 88998, hệ thống này sẽ nhanh chóng báo cáo sửa chữa.”
Hệ thống nói xong liền tiếp tục quy trình: “Xác nhận mang đặc sản của giới này: một đôi tay ngọc Hòa Điền, một đôi bông tai vàng ngọc trai, một cây trâm bát bảo mã não đỏ, một cây trâm phỉ thúy thượng phẩm, một miếng ngọc bội song long bạch ngọc cổ cao…”
Hệ thống báo tên như đọc thực đơn trong hai phút.
“Xác nhận.”
Sau khi không mang người yêu, lượng đặc sản có thể mang hơi nhiều.
“Đếm ngược ba mươi giây cuối cùng.”
“30, 29, 28..”
Ta cuối cùng nhìn Trình Hoài Thời.
Hắn dường như không thể chấp nhận được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống má ta.
“An An, đi…”
Ta như rất lâu đây, khi còn ân ái, nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn.
Động tác vô cùng dịu dàng, như thể đang yêu nhau.
Ta từ trên trời rơi xuống Trình Hoài Thời.
Đêm động phòng hoa chúc, hắn hôn trán ta.
Ta dậy sớm thức khuya bán hàng, hắn đau lòng nói sau này sẽ không phụ ta.
cảnh tượng này—lướt qua, như thể mới ngày hôm qua.
Trong mắt Trình Hoài Thời lóe hy vọng.
Nhưng lời tiếp của ta đã phá tan hy vọng của hắn trong nháy mắt.
“Trình Hoài Thời, phu thê một phen, chia tay trong hòa bình, sau này không hẹn gặp lại.”
“3, 2, 1!”
“—”
Nói xong câu đó, ta lập tức biến mất khỏi tay của Trình Hoài Thời.
Trong kênh không thời gian, ta dường như nghe thấy tiếng khóc.
Ta không quay đầu lại, vác một bao tải đặc sản, không do dự đi về phía ánh sáng.
Ta về nhà rồi.
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn beta ~ ☕️
Chào mọi người! Bộ này được mình beta từ phần mềm dịch.
Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu bạn thấy đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta thôi chứ làm giàu được từ đâu huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):
NGUYEN THI XUAN
MB 0977309504
💬 “Ủng hộ bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏
🔸 Bạn 5k – mình hí hí buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ mới
🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay lại comment là vui ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu beta – làm vì đam mê, sống nhờ 😎