Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Tôi chuyển vào sống tại nhà khách trong quân khu.
Dù gọi là “nhà khách”, nhưng nơi này có mức độ bảo rất cao, lính gác túc trực 24/24 ở cổng ra vào.
Tôi hiểu, đây vừa là biện pháp bảo , cũng vừa là một hình thức giám sát.
Trước khi Lục Tư Dạ được xác định là vô tội, tôi – với tư cách là “người tố cáo đầu tiên” – cũng không được tự ý hành động.
Vừa hay đúng ý tôi.
Tôi cần một nơi tuyệt đối an toàn và yên tĩnh để chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Ngày hôm sau, điều tra đến gặp tôi.
Lần này, ngoài chính ủy , còn có người đàn ông trung niên mặc thường mà tôi không quen. Cả đều toát lên khí chất sắc bén.
đến từ Cục Bảo , chuyên phụ trách điều tra nội bộ.
Một người mở , điềm đạm nhưng ánh mắt sắc như chim ưng: Đồng Tô Vãn, chúng tôi đã trích xuất camera bệnh viện và sơ bộ thẩm vấn Lục Tư Dạ cùng Bạch Vi. Lục Tư Dạ khăng khăng anh ta chỉ là có vấn đề tác phong, cảm thấy có lỗi với cô nên mới hoảng loạn nhất thời.
Người đó tiếp tục: Còn Bạch Vi thì nói cô ta và Lục Tư Dạ chỉ là mối hệ yêu đương đơn thuần, hoàn toàn không gì công việc của anh ấy.
Tôi hơi nhướn mày: Yêu đương đơn thuần?
Tôi lấy từ túi xách ra một chiếc USB, đặt lên bàn.
Trong này là toàn bộ dữ liệu tôi hồi được từ chiếc “máy tính chơi game” của Lục Tư Dạ.
Bao gồm toàn bộ tin nhắn giữa anh ta và Bạch Vi kể từ khi quen nhau, khoản tiền anh ta chuyển cho cô ta, và thậm là bản ghi lại việc anh ta lợi dụng chức vụ để nộp đơn xin “nhà ở tạm cho nhân quân nhân” một cách trái quy định.
Sắc mặt của cả ba người lập tức thay đổi.
Chính ủy thì vừa sốc vừa giận.
người của Cục Bảo thì không hề che giấu vẻ nghiêm .
Tác phong cá nhân và hành vi lạm dụng quyền lực tình riêng là chuyện hoàn toàn khác nhau.
Một bên là đạo đức cá nhân suy đồi, bên kia là vi phạm kỷ luật nghiêm , làm ô uế quân .
Tôi tiếp tục, điềm tĩnh như đang kể chuyện của người khác: Trong các tin nhắn, Bạch Vi nhiều lần than phiền sống một mình không an toàn, rất ghen tỵ tôi được ở trong khu đại viện quân khu.
Để dỗ dành cô ta, Lục Tư Dạ đã nói dối anh ta đã xin được suất ở tạm dành cho “ nhân nhân tài đặc biệt”, chỉ cần đợi là sẽ được chuyển vào sống ở một khu căn hộ gần quân khu.
Theo tôi , khu đó là nơi ở dành riêng cho nhân quân nhân có đóng góp nổi bật và những nhân tài được ưu tiên, đúng không?
Ánh mắt tôi dừng lại trên khuôn mặt căng thẳng của chính ủy .
Ông ấy mím môi, im lặng, nhưng gân trán đã nổi .
Người của Cục Bảo lập tức cầm lấy USB: Chúng tôi sẽ xác minh ngay.
Sau khi rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi và chính ủy .
Ông thở dài, đầy mệt mỏi: Đồng Tô Vãn… cô đã chịu nhiều thiệt thòi rồi.
Tôi lắc đầu: So với những gì tôi chịu đựng, tôi tâm danh dự bộ quân trên người anh ấy hơn.
Câu đó, tôi nói bằng cả tấm lòng.
Tôi lấy anh không chỉ yêu, mà còn ngưỡng mộ.
Tôi kính anh là một người lính vững vàng, là một anh hùng giữ gìn biên cương.
Nhưng đây, chính anh đã tự tay đập nát tất cả sự tôn mà tôi dành cho anh.
Chính ủy nói chắc nịch: chức sẽ không dung túng kẻ thoái hóa, cũng tuyệt đối không làm oan người ngay.
Tôi khẽ gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Khi vừa bước tới cửa, tôi như sực nhớ ra điều gì đó, dừng lại và quay đầu lại.
Trên mặt tôi lộ ra vẻ do dự, có phần không chắc chắn.
Tôi ngập ngừng: Chính ủy, có một chuyện… tôi không có nên nói hay không.
Ông bảo: Cô cứ nói.
Tôi nói chậm rãi: Khi tra thông tin của cô gái Bạch Vi đó, tôi phát hiện cô ta có một người anh là Bạch Phong.
Người anh này… hình như không là người của nước ta, có hệ nước ngoài.
Và trong đoạn chat giữa cô ta với Lục Tư Dạ, Bạch Vi có nhiều lần nhắc anh cô ta rất tò mò công việc của Lục Tư Dạ, thường xuyên hỏi những chuyện đến huấn luyện và trang bị của lực lượng đặc nhiệm.
Tôi lựa hết sức cẩn , để bản trông giống như một người vợ bình thường vô tình phát hiện ra điều gì đó bất thường, nhưng lại lo sợ nói sai.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ là kiểu tò mò trong hàng, nên không để ý. Nhưng bây ngẫm lại, tôi thật sự cảm thấy không ổn.
Tôi sợ… sợ Lục Tư Dạ bị người phụ nữ đó lợi dụng rồi…
tôi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng như muốn nghẹn lại, mang theo cả tiếng run rẩy như sắp bật khóc.
Tiếng khóc của tôi, một nửa là diễn, một nửa là thật.
Thật cho tình yêu đã chết, và cho người chồng sắp bị chính tay tôi đẩy xuống vực sâu.
Chính ủy bất ngờ đứng bật dậy khỏi ghế.
Trong ánh mắt ông, tia dịu dàng cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác và sắc bén chưa có.
Ông hỏi gấp: Anh cô ta gì? Là người nước nào?
Tính chất sự việc, ngay tại khoảnh khắc này, hoàn toàn thay đổi.
Từ một vấn đề đạo đức cá nhân đơn giản, đến vi phạm kỷ luật nghiêm tư lợi, và đây… có thể là mối đe dọa đến an ninh quốc gia.
Lục Tư Dạ, ván cờ này tôi đã đưa anh đến đường cùng.
4
Cuối cùng mẹ chồng tôi – Lục Tú Cầm – cũng mò đến.
Bà ta không thể xông vào được khu nhà khách, nên đứng ngay cổng mà làm ầm lên.
Tô Vãn! Con đàn bà lòng dạ rắn rết! Mày ra đây cho tao!
Nhà Lục chúng tao đã tạo nghiệp gì mà cưới sao chổi như mày! Mày muốn ép con tao vào chỗ chết à!
Tiếng khóc gào, mắng nhiếc của bà ta vang vọng khắp sân, cách vài chục mét vẫn nghe mồn một.
Bị lính gác chặn lại, bà ta liền vừa la hét vừa cào cấu như một mụ điên, hoàn toàn chẳng còn phong thái nào của vợ cán bộ quân khu ngày trước.
Tôi đứng bên cửa sổ tầng , lạnh lùng sát tất cả.
Rất nhanh sau đó, tiểu Vương – lính cận của chính ủy – gõ cửa phòng tôi.
Anh nói nhỏ, có lúng túng: Chị dâu, chính ủy bảo chị đừng xuống dưới, sẽ ảnh hưởng không tốt. Bọn em đã gọi đơn vị nhà Lục đến đón người rồi.
Tôi mỉm cười nhạt: Không sao. Cứ để bà ấy chửi đi. không chửi, sau này cũng chẳng còn cơ hội.
Tiểu Vương hơi khựng lại, không hiểu ý tôi là gì.
Tôi quay người, lấy từ trong túi một tập tài liệu, đưa cho cậu ấy.
Tiểu Vương, phiền cậu đưa này cho bà ấy.
Đó là bản in màu kết quả khám thai của Bạch Vi.
ràng ghi: Thai 12 tuần.
Hình ảnh siêu âm cũng hiện lên ràng túi thai nhỏ bé.
Tiểu Vương hơi do dự, rồi cũng cầm lấy.
Cậu ngập ngừng: Chị dâu, chị…
Tôi cắt ngang: Cứ đi đi. Có những chuyện, để bà ấy tận mắt thấy .
Tiểu Vương mang mấy tờ giấy ấy xuống lầu.
Tôi thấy cậu đưa tận tay cho Lục Tú Cầm.
Bà ta ban đầu không chịu nhận, vẫn miệng mồm bẩn thỉu chửi bới.
Nhưng khi ánh mắt bà quét qua ba chữ “phiếu khám thai”, động tác của bà lập tức dừng lại.
Bà giật phắt lấy tập giấy, cúi đầu nhìn kỹ.
Cả thế giới bỗng trở nên im lặng.
Vẻ giận dữ và điên cuồng trên mặt bà từ từ tan biến, thay bằng kinh ngạc, rồi là sự không thể tin nổi.
Cuối cùng, bà như bị rút cạn toàn bộ sức lực, ngồi bệt xuống đất.
Những tờ giấy trên tay rơi lả tả, bay tán loạn khắp nơi.
Bà không còn khóc, không còn mắng, chỉ ngồi đó ngây dại như một pho tượng mất hồn.
Tôi kéo rèm lại.
Vở kịch này nên hạ màn rồi.
Thứ tôi đưa cho Lục Tú Cầm chính là cọng rơm cuối cùng đè nát bà ta.
Còn thứ tôi đưa cho điều tra – mới thật sự là đòn mạng.
Manh mối đến Bạch Phong – anh của Bạch Vi – đã khiến toàn bộ hướng điều tra thay đổi hoàn toàn.
Cục Bảo lập tức thành lập chuyên án cấp cao nhất.
Lục Tư Dạ bị chuyển từ phòng thẩm vấn thông thường sang một địa điểm tuyệt mật mà đến tôi còn không , để tiến hành cách ly điều tra.
Tất cả lạc của anh ta đều bị cắt đứt. Anh không còn được gặp người , càng không thể gặp luật sư.
Anh ta đã không còn là “nghi phạm” – mà là một “đối tượng điểm” có khả năng “thông đồng với nước ngoài”.
Một đã trở thành một mã hiệu. Một người là niềm tự hào trở thành nghi can phản bội.
Tôi , anh ta đã xong rồi.
Dù cuối cùng có tra ra được tội phản quốc hay không, thì chỉ riêng danh “nghi phạm yếu” cũng đủ để chấm dứt hoàn toàn sự nghiệp quân đội của anh.
Một Thượng tá đặc nhiệm mất đi sự tin tưởng tuyệt đối từ chức – còn đau đớn hơn cả chết.
Những ngày này, tôi nhận được vô số cuộc gọi.
Có người là đồng đội của Lục Tư Dạ, có người là thuộc hạ cũ của cha anh ấy, có cả những hàng xa xôi không không quen.
Người thì vòng vo, người thì thẳng thừng cầu xin giúp anh.
“Tô Vãn, vợ chồng cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường, cần gì làm lớn chuyện thế này?”
“Tư Dạ chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, đàn ông mà, ai chẳng có lúc sai lầm. Cô cho nó một cơ hội được không?”
“Cô làm thế này, hủy cả tiền đồ của nó, rồi cô được gì? Con sau này thì sao?”
Tôi không trả bất cứ ai.
Cho đến khi một người tôi không ngờ tới gọi đến – cha của Lục Tư Dạ, một vị lão tướng đã nghỉ hưu nhưng vẫn còn rất có uy tín.
ông già nua, mệt mỏi: “Tô Vãn, chúng ta nói chuyện một được không?”
5
Tôi hẹn gặp Lục lão tướng ở một quán trà gần quân khu.
Ông trông già đi ít nhất mười tuổi so với lần cuối tôi gặp. bên tóc bạc trắng, tấm lưng thẳng tắp đã hơi còng.
Ông mở thẳng thắn, khàn đặc: “Chuyện xảy ra, ta đều rồi.”
“ thằng khốn đó, nó đáng chết.”
Tôi hơi sững người. Tôi tưởng ông cũng sẽ như những người khác, đến để xin tha cho Lục Tư Dạ.
“Ta đến đây không để xin cho nó.” – Ông nói tiếp – “Nó đã phạm lỗi, vi phạm kỷ luật, phản bội cô, cũng phản bội cả quân mà nó đang mặc – thì nó chịu trách nhiệm.”
Ánh mắt ông nhìn tôi, trong đôi mắt đục ngầu là sự đau đớn nghẹn ngào.
“Ta chỉ muốn hỏi cô một chuyện.” “Người Bạch Phong đó… thật sự có khả năng thông đồng với nước ngoài sao?”
Tay tôi siết nhẹ lấy ly trà.
“Cháu… cháu…”
“Gọi ta là chú Lục đi.” – Ông ngắt tôi – “Ta không còn mặt mũi nào để làm cha của cháu nữa.”
Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt một nhịp.
“Chú Lục… cháu không chắc chắn. Cháu chỉ là báo cáo lại với chức những nghi ngờ của mình thôi.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, bình tĩnh nói.
“Cháu thấy trong đoạn trò chuyện giữa Bạch Vi và Lục Tư Dạ, cô ta nói anh mình – Bạch Phong – làm quản lý cấp cao cho một công ty công nghệ lớn ở nước ngoài, tiếp xúc với nhiều công nghệ tối tân.”
“Cô ta còn bảo, anh cô rất tò mò công việc của Tư Dạ, thường hỏi huấn luyện của lính đặc nhiệm, phối hợp chiến thuật, thậm hỏi cả thiết bị không tiêu chuẩn.”
“Tư Dạ lúc đó có quát cô ta, nói đó là bí mật quân sự, không được hỏi linh tinh. Nhưng Bạch Vi lại làm nũng, nói anh cô ấy chỉ là người đam mê quân sự, không có ý gì xấu.”
“Lúc đó cháu cũng chỉ để ý một thôi. Nhưng trong máy tính của Tư Dạ, đúng là có vài tài liệu đến huấn luyện và tối ưu thiết bị – không thuộc diện cơ mật, nhưng cũng không nên mang nhà.”
“Cháu sợ… người phụ nữ đó, anh ta sẽ lơi là cảnh giác.”
Phần lớn những điều tôi nói là sự thật, chỉ thêm vào một sắc thái.
Bạch Phong đúng là sống ở nước ngoài và có hứng thú với quân sự thật.
Những gì ông ta hỏi, thật ra chỉ là tò mò thông thường, chưa đủ cấu thành hành vi dò la tình báo.
Nhưng dưới kể của tôi, được “gia công” một , câu chuyện đã hoàn toàn đổi màu.
Nhất là khi Lục Tư Dạ đã có hành vi ngoại tình và vi phạm kỷ luật từ trước – thì những “nghi vấn” này bỗng trở thành vết nứt mạng.
Lục lão tướng im lặng.
Ông đã dành cả đời trong quân ngũ, nên độ nhạy bén với những chuyện thế này còn cao hơn người bình thường gấp bội.
Ông hiểu rất , một khi dính dáng đến “ hệ nước ngoài” và “do thám quân sự”, thì mọi chuyện sẽ không còn đường lui nữa.
Dù cuối cùng chứng minh được chỉ là hiểu nhầm, thì sự nghiệp chính trị của Lục Tư Dạ cũng xem như chấm dứt hoàn toàn.
“Tôi hiểu rồi.”