Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
06
Ao Tử Nghi đúng là chó điên.
Trời còn sáng đã lôi tôi dậy đòi làm thủ tục xuất viện.
Tức quá tôi nằm trên giường múa quyền không .
“Ao Tử Nghi anh điên rồi à! ra ngoài đi, trời còn rạng, anh gọi sản phụ dậy này là kiểu gì đấy? Là người không hả???”
Mặc tôi vùng vẫy, hắn bọc tôi kín mít đầu tới chân, gió không lọt nổi một khe.
Rồi vác tôi ra khỏi phòng.
Ao Tử Nghi hừ lạnh: “Em đừng tưởng tôi không biết em tính gì. Em đây thêm một ngày, là thêm một cơ hội lén lút với Tống Khánh Diêm.”
…
Tôi lạy anh đấy! Không biết nói thì câm miệng lại đi, hai chữ “lén lút” mà cũng nói bừa được à?!
Hơn nữa sắp ly rồi mà còn ghen bóng ghen gió cái gì!
Mà tôi cũng hết hơi rồi, bị hắn lắc đến hoa mắt chóng mặt, dạ dày sôi sục.
Cuối cùng cũng được thả xuống ghế chiếc xe RV, tôi lập tức ôm ngực rên rỉ.
Ao Tử Nghi hoảng hốt: “Sao thế? Đau đâu à?”
Tôi cắn môi không nói.
“Đau chỗ ? Để tôi xem!” Ao Tử Nghi sốt ruột liền vươn mò tới.
Kéo kéo đẩy đẩy, cộng thêm khó chịu dậy sớm, tôi bùng nổ.
“Lão nương bị căng sữa đau chết đi được đấy!!!”
Suốt dọc đường ngực tôi ép vào cái lưng cơ bắp cứng như đá của hắn, giác y như bị tra tấn!
hét xong, xe im phăng phắc.
Ba giây sau, Đại Bảo oà .
…
Còn mặt mũi cười tôi giả ngây thơ hả, sao mặt Ao Tử Nghi lại đỏ thế kia? Quá đà rồi đấy!
07
Có đúng là sướng.
Dù hồi còn đi học đã râm ran đủ thứ lời đồn rằng nhà Ao Tử Nghi giàu thế :
Cha là cổ đông trường học, ông nội là nhà ngoại giao, bà nội xuất thân hào môn…
Thân thế cứ như tiểu thuyết máu chó.
phải tận mắt chứng kiến thực lực tài chính của hắn, tôi sốc tận óc.
Vị trí đắc địa náo nhiệt! Biệt thự đơn lập rộng rãi sáng bừng! Nội thất xa hoa chi tiết!
Lại còn có cả bảo mẫu, y tá chăm sóc chuyên nghiệp!
Lúc này đây, tôi nằm trên chiếc giường tròn mềm mại, được xoa bóp chuyên môn giúp giảm đau hậu sản, chỉ muốn hét to một câu:
“SƯỚNG QUÁ!!!”
Sướng đến mức không nỡ nhắc chuyện ly nữa.
Ngày ngày đắm chìm thực đơn tẩm bổ ngon lành và chế độ chăm sóc tinh tế như trung tâm phục hồi cao cấp.
Đại Bảo thì chẳng cần tôi đụng vào, đói có người cho bú, có người dỗ, đúng kiểu bê nguyên trung tâm hậu sản về tận nhà.
lâu, tôi bắt đầu nảy sinh suy nghĩ xấu.
Dù gì tôi cũng đã sinh cho nhà họ Ao một cục cưng mập ú, ly rồi ít nhất cũng phải được đền bù vài trăm ngàn đúng chứ?
Huống hồ tôi xuyên tới, hoàn toàn mù tịt thế giới này, căn nhà duy nhất còn bị dỡ rồi.
Nếu sự ly , tôi lấy gì mà sống?
Nên sau khi bình tĩnh lại, tôi chẳng còn hó hé gì về chuyện ly nữa.
Quả quyết chọn cách “sống tạm ổn đã rồi tính”, lại còn cố tạo quan hệ tốt với Ao Tử Nghi.
Chỉ có , hắn hình như rất bận, ba ngày hai bận chẳng thấy bóng dáng.
Cơ mà hắn có hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi tận hưởng cuộc sống này, nên tôi cũng chẳng vội.
Cho đến hôm nay, bước ra khỏi phòng spa thư giãn, tôi đụng ngay phải một người thư phòng đi ra – Lăng Tĩnh.
biểu của cô ấy kinh ngạc, sững sờ đến phẫn nộ, tôi biết ngay:
Sóng gió tới rồi.
“Vương Y Y! sự là cậu?!”
Ôi chao~ mười năm trôi qua mà tiếng hét của cô nàng vang dội như loa phát thanh.
thế lao tới cũng dữ dằn y như xưa.
Dữ dằn tới mức tôi phản xạ quỳ gối lết tới, kịp để cô ấy mở miệng, đã ôm lấy chân cô ấy gào :
“ em tốt ơi! Cuối cùng cậu cũng đến cứu tớ rồi! Ao Tử Nghi hắn không phải người đâu! Ép tớ sinh con rồi giam lỏng tớ đây, ngày ngày ngược đãi sỉ nhục, không xem tớ là người, hắn là cầm thú! Hu hu hu~”
Cứu mạng với, thân là bạn thân của Lăng Tĩnh, nếu cô ấy biết tôi cưới người cắm sừng cô ấy rồi còn đẻ con với hắn… mạng nhỏ của tôi coi như xong.
chỉ còn cách đổ hết tội cho Ao Tử Nghi, giả vờ mình là đóa hoa nhỏ yếu đuối bị cưỡng ép, mong vớt chút đồng .
Tôi gào đến lệ rơi nước mũi, xúc dạt dào, suýt nữa móc tim ra làm bằng chứng luôn.
Gào đến miệng khô lưỡi rát, định nuốt nước bọt lấy sức gào tiếp thì chợt nhận ra –
Sao… im ắng ?
Im đến đáng sợ.
Phía sau đột nhiên vang tiếng bước chân, bước nặng nề áp sát.
“Tôi không phải người?”
“Tôi ép em kết sinh con?”
“Tôi giam lỏng, ngược đãi em?”
Giọng nói trầm thấp, âm u như chui địa ngục ra, cuối cùng vang bên tai tôi.
Ao Tử Nghi khụy gối xuống, ánh mắt ngang với tôi.
Mấy ngày không gặp, đôi mắt hắn càng tà , càng khó đoán hơn.
“Vương Y Y, kết với tôi khiến em uất ức đến sao?”
08
Tôi ngẩn người.
Nếu là bình thường, nghe tôi vu oan giá hoạ thế này, hắn đã lạnh giọng doạ ném tôi ra đường rồi.
Rồi tôi sẽ theo bài cũ nhận sai nịnh nọt vài câu, chuyện qua đi như có gì.
hôm nay hắn lại nghiêm túc.
Tôi sự không biết nên phản ứng ra sao.
“Tôi…”
Thấy tôi ấp úng mãi không nói được câu , Ao Tử Nghi cười khẩy, ánh mắt toàn là khinh bỉ.
“Một người sẵn sàng lấy chính con ruột của mình ra làm kiện trao đổi, lấy tư cách gì nói uất ức?”
Tôi sững sờ.
Con… là kiện giao dịch giữa tôi và hắn?
Tôi còn kịp hỏi rõ thì Ao Tử Nghi đã đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo về phía Lăng Tĩnh.
Lăng Tĩnh rùng mình, vội vàng hai đưa tập tài liệu.
“Ao tổng, đây là văn kiện cần ngài ký!”
Hắn hờ hững nhận lấy, ánh băng giá không hề dịu đi.
“Hai em gặp lại, chắc có nhiều chuyện để nói. lại ăn tối đi.”
“ ơn Ao tổng!”
Lăng Tĩnh có vẻ rất sợ hắn, dù hắn đã rời đi, cô ấy cúi đầu, người run lẩy bẩy.
Tôi kéo nhẹ vạt áo cô ấy, khó hiểu hỏi:
“ em, cậu bị sao thế? Sao lại khách với Ao Tử Nghi ?”
Hồi trước là ký túc xá sướt mướt, chửi Ao Tử Nghi là tra nam lừa tình?
nói hận hắn đến mức muốn lột da rút gân?
Không phải quá thảm nên tôi nghĩa ra , đập hắn một chai rượu vào trán, để lại vết sẹo tới à?
Lăng Tĩnh sững người: “Hắn là sếp tớ, trả lương cho tớ, tớ khách một chút không đúng sao?”
Tôi nghẹn lời.
đúng là tốt , đến cả một con cọp cái như ấy cũng mà hạ mình.
Rồi tôi chợt nghĩ – nếu ấy không còn giận chuyện cũ, tôi cưới Ao Tử Nghi, sinh con với hắn… chắc cũng không sao?
Tôi thở phào:
“Bạn trai cũ thành sếp, cậu không để bụng là tốt rồi.”
Lăng Tĩnh hoảng hốt, bịt miệng tôi lại:
“Cậu nói gì đó! Bao Ao Tử Nghi là bạn trai cũ của tớ?!”
Tôi chớp mắt:
“Năm hai đại học, cậu với Ao Tử Nghi yêu qua mạng, sau đó hắn cắm sừng cậu, vụ đó mà cậu cả tháng.”
“Vương Y Y cậu mất trí à?! Sau đó chẳng phải làm rõ rồi sao? Là có người giả mạo tài khoản Ao Tử Nghi, giả làm hắn để yêu đương qua mạng với tớ đó!”
…
Cái… gì cơ?
là tôi năm đó đập nhầm người?!
Choáng!
09
Dưới đây là bản dịch đã chỉnh sửa đúng quy tắc xưng hô:
– Vương Y Y xưng “tớ” và gọi Lăng Tĩnh là “cậu” khi trò chuyện với Lăng Tĩnh
– Những đoạn còn lại xưng “tôi” như bình thường
Lăng Tĩnh trêu đùa Đại Bảo, tốn kể lại chuyện năm xưa.
“Có ngờ cậu còn liều hơn cả tớ, nghe tớ bị bắt nạt liền lao ra quán bar đập thẳng chai rượu đầu người ta, tớ còn kịp giải thích lời .”
“Hồi đó là có người giả danh tài khoản của Ao Tử Nghi, lừa tình lừa trên mạng, trường không ít nữ sinh bị dính. May mà sau này Ao Tử Nghi tra ra rồi đích thân giao cho cảnh sát, ngăn được thêm nạn nhân.”
“Cơ mà cậu cũng gan , người như Ao Tử Nghi, nổi tiếng là lạnh lùng tàn nhẫn, nghe nói tên lừa đảo còn bị đánh cho méo mặt trước khi bị đưa đi. Cậu lại dám dùng chai đập đầu hắn? Tụi tớ nghe mà hết hồn!”
“Sau chuyện đó, Ao Tử Nghi định tìm cậu tính sổ, ngờ cậu trốn còn nhanh hơn hết, nói nghỉ học là nghỉ luôn, chọc cho hắn tức gần chết. Bốn năm đại học, bọn tớ bị hắn chặn hỏi tin cậu không dưới trăm lần, mà tiếc là chẳng liên lạc được với cậu.”
“Không ngờ cậu lại lấy Ao Tử Nghi, còn sinh cả con! Số phận đúng là khó lường… , Đại Bảo ngoan, dì này, đôi mắt tròn to thế, y chang cậu đấy!”
…
Giọng Lăng Tĩnh ríu rít xa dần, tôi như rơi vào trầm mặc.
Tôi… đã nghỉ học hồi đại học?
Ao Tử Nghi tìm tôi suốt bao nhiêu năm?
Những này cứ như một tấm lưới khổng lồ bao trùm lấy tôi, càng lúc càng nhiều bí ẩn xuất hiện, tôi chẳng rõ được gì.
“Lăng Tĩnh, cậu có biết sao hồi đó tớ nghỉ học không?”
Tôi không tin là do sợ phải đối mặt với việc đập đầu người ta nên bỏ học.
Tôi biết cậu ấy chắc chắn biết gì đó.
Cậu ấy là người bạn duy nhất tôi có hồi đại học.
Khi tôi đến trường, không , xách chiếc vali cũ nát, chính là cậu ấy đã ra hoàn cảnh tôi, chăm sóc tỉ mỉ chút một.
Nếu không phải , thì với tính cách nhát gan, ham như tôi, sao lại có thể nghe cậu bị ức hiếp mà liều mình lao ra quán bar, đập vỡ đầu người khác được chứ?
Đôi đang chơi với Đại Bảo của Lăng Tĩnh cứng đờ, nụ cười trên môi cũng cứng lại.
Thấy phản ứng đó, tôi chột dạ, nắm lấy áo cậu ấy, ánh mắt nghiêm túc:
“Cậu… sự biết gì đúng không?”
Lăng Tĩnh bỗng đỏ mắt, giọng khàn đi:
“Tớ không rõ cụ thể chuyện gì xảy ra. hồi cậu sắp nghỉ học, tự nhiên có rất nhiều người lạ gọi đến tìm cậu đòi nợ. Tớ hỏi cậu có gặp khó khăn gì không, cậu chẳng chịu nói.
Đến một ngày, cậu biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tụi tớ.”
“Y Y, mười năm trước rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì? sao bây lại như mất hết ký ức thế này?”
Đòi nợ?!
Đầu tôi nhói , như thể có gì đó đang muốn phá kén chui ra.
chỉ là một khoảng trống rỗng, đau đớn nhức buốt.
Tôi lắc đầu, cố xua đi giác nặng nề ấy.
Một lúc sau hoàn hồn, đối diện ánh mắt đầy lo lắng của Lăng Tĩnh.
Tôi cười khổ:
“Người ta bảo sinh con xong ba năm ngốc nghếch. lúc có Đại Bảo, trí nhớ tớ cũng không được tốt lắm.”
“Mười năm… xa lắm rồi, tớ không nhớ nổi nữa.”