Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

1

Lưu Tranh… cuối cùng cũng rồi.

Đêm , ta còn dìu hắn dậy xem trăng. Bàn tay hắn nắm lấy tay ta, thô ráp như thuở nào, mà hơi ấm vẫn cứ ấm áp như mấy chục năm trước.

Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao đến nỗi treo chói ngời trên đầu, vậy mà hắn vẫn nằm bất động.

Ta đưa tay dò trước mũi hắn, mới phát hiện… hơi thở đã tuyệt rồi.

thể vẫn còn ấm, nét mặt an hòa, khóe môi tựa hồ còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Trong lòng ta bỗng nghẹn lại, như có một nhúm bông ướt sũng chặn giữa ngực, mềm oặt mà nặng trĩu.

Mấy chục năm trôi , ta tận nhìn hắn từ một thanh niên tuấn mãnh có thể tay không đánh , biến thành ông lưng còng, mặt đốm đồi mồi, hễ có nắng là lại gật.

Ta chờ hắn già đi, chờ hắn , chờ đoạn nhân duyên trần tục này khép lại để ta còn quay làm hồ ly của ta.

cái già đáng ấy… cũng sống dai quá mức rồi đó!

2

Bảy mươi năm trước, ta vừa mới hóa thành hình người. Theo lệnh của trưởng trong tộc, ta núi lịch luyện, trải nghiệm tình cảm của phàm nhân. Chỉ khi bầu bạn với một người trọn vẹn một đời, chờ hắn sống hết thọ mệnh, ta mới coi như công đức viên mãn, được phép tiếp tục tu hành.

Thế là ta đến một nhỏ gần yêu giới nhất.

Hôm ấy, ta chọn trúng Lưu Tranh… Chẳng vì hắn là một thợ cô độc, không cha mẹ, không người , tính tình đơn giản mà thể lại rắn rỏi. Quan trọng nhất vẫn là—phàm nhân thọ mệnh ngắn ngủi, không đợi lâu.

Khi đó hắn vừa ngoài đôi mươi, nhìn gầy gò chẳng có bao nhiêu thịt, vác mấy trăm cân con mồi núi mà cả hơi thở cũng không loạn.

Ta giả làm một cô gái chạy nạn từ phương Nam, ngất xỉu trước cửa hắn. Hắn nhìn thấy ta hoảng hốt, lập tức ôm ta , cho nước, cho cơm. Gương mặt rám nắng của hắn vẻ chất phác.

“H… hầu như… cô nương từ đâu tới vậy?”

Ta cụp , bóp giọng cho mềm yếu, tội nghiệp hơn.

ta gặp tai ương… mất cả rồi…”

Hắn luống cuống vò tay, nghĩ mãi mới bật ra được một câu:

“Hay là… cô nương tạm ở đây trước? Ta… ta không kẻ xấu đâu!”

Thế là ta ở lại, bắt đầu đoạn nhân duyên trần thế này.

3

Ban đầu chỉ là báo ân, ta giúp hắn giặt áo nấu cơm, lâu dần hai chúng ta thuận theo tự nhiên mà thành .

Đêm tân hôn, hắn nắm tay ta, mặt đỏ tới mang tai, lắp ba lắp bắp thề thốt:

“Tuệ Nương… ta, ta sau này nhất định sẽ đối tốt với … để sống những thật yên ổn!”

Trong lòng ta có chút muốn bật cười, lại có chút mềm nhũn khó nói thành lời — đúng là ngốc tử.

Mười năm đầu, hắn lên núi bắn, ta giữ gìn cửa , tháng trôi an hòa. Hắn đối với ta vô cùng tốt, có gì ngon để dành cho ta; mùa đông còn ôm lấy đôi lạnh băng của ta mà sưởi.

Ta dần dần quen với khói bếp củi lửa, quen với tiếng hô hấp của một người nữa nằm cạnh ta đêm đêm.

Hai mươi năm trôi, những thợ cùng trong kẻ đau lưng, người tàn tật. Còn hắn vẫn mạnh mẽ như thanh niên, lên núi thú, mỗi lần thu hoạch nhiều hơn người khác.

Ta bắt đầu lẩm bẩm trong lòng… thể phàm nhân, có thể tốt đến mức này sao?

Đến khi bốn mươi năm trôi , tóc mai ta đã bắt đầu có sợi bạc. Ta dùng pháp thuật cẩn thận che lại, cố giữ dáng vẻ một phụ nhân ngoài bốn mươi.

Còn hắn sao?

Hắn gần năm mươi rồi! Vác một con hoẵng núi vẫn có thể chạy bộ một mạch. Đám trai trẻ trong còn chẳng địch nổi sức hắn. Khóe có vài nếp nhăn, tóc cũng pha màu tro bạc, tinh thần, khí , cả sức ăn… chỗ nào giống người già?

4

Ta bắt đầu thấy lo thật rồi. Mỗi đóng vai phàm nhân vô cùng mệt mỏi, kiềm yêu khí, che giấu pháp , không dám lộ chút sơ hở.

Đêm đến hắn đã say, ta cũng chẳng dám hiện ra nguyên hình giãn xương giãn cốt, phẩy cái đuôi cho nhẹ người một chút.

Ta chỉ mong hắn mau mau già yếu mà trở với đất, để ta còn thoát khỏi nhân duyên này. Thế mà hay ho thay — mạng hắn còn dai hơn cả đá núi.

Năm hắn sáu mươi , lúc đuổi theo một con , chẳng may trượt lăn sườn núi.

Dân làng khiêng hắn , ai nấy tưởng lần này hắn khó khỏi.

Ta túc trực cạnh giường, trong lòng năm vị tạp trần. Một mặt nghĩ rốt cuộc cũng sắp được giải thoát, mặt khác nhìn gương mặt tái xám, đôi nhắm nghiền của hắn… cục bông ướt trong ngực ta lại nghẹn lên, nặng đến mức không nuốt nổi cũng chẳng thở ra được.

Kết quả…

thứ ba, hắn tự mình dậy uống cháo. Nửa tháng sau, lại khoác dao lên vai đi thẳng vào .

Cả nói Lưu Tranh được sơn thần che chở.

Ta đứng trong sân, nhìn bóng hắn tập tễnh vẫn thẳng tắp đi xa… suýt nữa bóp nát cái bát đang cầm trong tay.

5

Bảy mươi !

Trong mừng thọ bảy mươi của hắn, con cháu được ông bà trong cho làm nghĩa tử, nghĩa tôn đến dâng lễ chúc mừng. Hắn vui quá, uống thêm mấy chén rượu, bỗng nhiên đòi đi bổ củi, miệng còn nói: “Ta còn trẻ, chưa già đâu!”

Ta cản mãi không nổi. Trước mặt cả sân các vãn bối, hắn xắn tay áo lên, lộ cánh tay vẫn còn rắn chắc như trai tráng. Búa vừa giơ lên đã chém “rắc” một tiếng, khúc gỗ to bằng miệng bát tách làm đôi, mặt gỗ trơn tru như dao cắt.

Đám con cháu vỗ tay ầm ầm, trầm trồ khen ông ngoại, ông cố “phúc lộc tràn , tinh dồi dào”.

Ta đứng ở cửa bếp, tay bưng khay trà cho khách, móng tay bấm lên mép khay đến mức phát ra tiếng kẽo kẹt.

“Tinh dồi dào?”

Ta thầm nghiến răng.

Đây là cái vong năm nào mà gọi là bảy mươi ư?

Lẽ nào vì lần đầu ta núi nên còn non nớt?

Hay là… phàm nhân thời nay khỏe đến mức này?

Ta muốn lén vận linh thăm dò thể hắn, sợ làm trái quy tắc lịch luyện, không dám động.

6

Năm hắn tám mươi .

Đầu xuân, tuyết núi vừa tan, một con xông vào gần quậy phá ruộng nương.

Vừa nghe tin, hắn xách cây đao theo mình bao năm mà đi.

Ta đuổi đến tận đầu , chỉ thấy một bóng lưng tóc trắng như tuyết, vậy mà bước vẫn nhanh nhẹn, đuổi theo con vài trăm cân khiến nó kêu eng éc, chạy loạn khắp triền núi.

Dân làng xem đến ngây người.

Ta cũng xem đến ngây ngẩn.

Cuối cùng con bị hắn rượt đến kiệt sức nằm vật ra đất, hắn vài nhát đao giải quyết gọn gàng.

Hắn kéo con mồi , mặt đỏ bừng bừng, miệng nở nụ cười đắc ý.

Tối hôm ấy, hắn vừa gặm giò , vừa uống rượu nếp tự ủ, vừa lẩm bẩm than tác, không còn nhanh như trước. Rồi quay sang nói với ta:

“Tuệ Nương, ta cái già này… chắc còn theo được hai mươi năm nữa!”

Đúng lúc ta đang múc canh cho hắn. Tay run một cái, suýt nữa làm rơi cả bát vào nồi.

Thêm hai mươi năm nữa?

Trời đất xoay chuyển trước , ta suýt hiện nguyên hình tại chỗ để cào nát cái mặt già của hắn!

nương giả làm phàm nhân mà cái đuôi sắp rụng vì stress đến nơi rồi!

7

cứ thế… nhỏ từng giọt, từng giọt mà trôi .

Năm lại nối năm, như thể đang thi hành án tù vô thời hạn.

Ta nhìn tóc hắn trắng hết, răng rụng dần, dáng lưng cũng từ từ còng .

Hắn nhiều hơn, tinh thần cũng chẳng bằng xưa.

Ta nơm nớp mong hắn sớm đi với đất, mà lại mang theo một nỗi chua xót khó tả, nhìn hắn thật sự bước vào tàn đèn cạn dầu.

Cuối cùng… hắn cũng già.

Già đến mức không thể lên núi bắn, chỉ có thể phơi nắng trước sân.

Già đến nỗi đi vài bước cũng dựa vào ta dìu đỡ.

Hắn thường nắm tay ta, vuốt đi vuốt lại mu bàn tay vẫn “được ta bảo dưỡng” mịn màng như xưa, trong đôi đục ngầu chứa áy náy.

“Tuệ Nương… xin lỗi … ta bỏ mà đi mất… nhìn vẫn đẹp như năm đó vậy…”

Cục bông ướt trong tim ta… hút nước, trĩu … nặng đến mức muốn rơi mà không rơi nổi.

8

Những năm cuối cùng ấy, ta gần như quên mất mình là một con cáo, quên yêu giới, quên cả tu hành.

Ta chỉ là Tuệ Nương, bà của Lưu Tranh.

Ta sắc thuốc cho hắn, chải tóc giúp hắn, cạnh nghe hắn lẩm bẩm kể chuyện cũ.

Có khi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng lúc hắn say, ta lại nghĩ… những chục năm dài đằng đẵng này, cũng không quá khó sống.

Giờ … hắn rốt cuộc cũng rồi.

Yên lặng, an ổn, nằm đó như chỉ đang một giấc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương