Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

25

khi an trí Lăng Thương vẫn còn bất tỉnh, mẫu thân mới quay sang nhìn ta:

“Hoa nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta vừa đến Tàng Thư Các liền thấy Hồ Lực thủ với con.”

Ta ra vảy đen và quyển da thú phụ thân để lại, đem bộ việc kể đầu đến .

Mẫu thân vừa đọc, sắc từng chút một tái đi, đôi bàn tay run lên, trong mắt bùng lên đau thương lẫn phẫn nộ, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay.

“Hóa ra… hóa ra là thế…” Giọng mẫu thân khàn đục, lẫn nghẹn.

“Ta vẫn cho rằng phụ thân con chết dưới vuốt lang tộc… Không ngờ chân lại như vậy!”

Bà nhìn Lăng Thương đang bất tỉnh, ánh mắt ngổn ngang khó đoán:

“Vậy … mâu thuẫn giữa hai tộc có lẽ vốn không tồn tại. Tất cả là do một tay Hồ Lực sắp đặt. Hắn… và tộc nhân của hắn… có lẽ chỉ là bị lợi dụng.”

Ta mạnh mẽ gật đầu, nắm chặt tay mẫu thân:

“Mẫu thân… chúng ta đã không còn đường lui. Chỉ khi phơi bày bộ thật… phụ thân trên trời mới được an ủi, hai tộc mới có thể cởi bỏ huyết thù.”

26

Mẫu thân trầm mặc thật lâu. cùng, bà đưa tay nhẹ nhàng lau máu và nước mắt trên ta:

“Được. Đây là tâm nguyện còn dang dở của phụ thân con… Mẫu thân sẽ cùng con tiếp tục đoạn đường này. Trước tiên—hãy cứu hắn. Chúng ta cần sức của nó.”

ra một viên bảo mệnh đan hiếm hoi đã cất giấu nhiều , hòa thuốc vào miệng Lăng Thương, giúp hắn dẫn dược.

Không bao lâu , hắn tỉnh lại. Vừa mở mắt đã gọi một :

“Nhạc mẫu đại nhân…”

Ta không nhịn được liếc hắn một cái.

Mẫu thân lại mím môi cười, gật đầu:

“Được lắm. Con và Hoa nhi… quả thật xứng đôi.”

Lăng Thương lộ đôi răng nanh, cười tươi đến ngốc.

Còn ta, cúi đầu, vành mắt cay xè.

Gánh nặng tội lỗi đã đeo suốt bảy mươi , cùng… tan đi.

Lăng Thương lặng lẽ nắm tay ta.

Chúng ta lại lên đường, tiếp tục tiến về chỗ sâu nhất của Cổ .

Càng đi vào trong, không khí càng trở nên đặc quánh.

Nơi này không chỉ có tử khí, mà còn trộn lẫn một thứ tà dị khó gọi tên.

Trong đầu ta vang lên từng đợt thầm hỗn loạn, giọng nói như muốn xé nứt thần thức:

Lang tộc tàn bạo…

Ngươi xem nó kìa, yếu ớt đến đáng thương…

Đợi khi nó hồi phục, móng vuốt sắc bén ấy sẽ xé nát cổ họng ngươi…

Kẻ khác tộc, lòng tất dị!

Ta khựng lại, siết chặt nắm tay, quát khẽ:

“Đủ rồi!”

Mẫu thân và Lăng Thương nhìn ta.

Trong mắt mẫu thân là lo âu.

Còn trong mắt Lăng Thương — đôi con ngươi bạc xám ấy phủ lên một tầng sương đỏ mỏng, sâu trong đó cuộn lên lạnh lẽo xa lạ của dã thú, một ánh nhìn… không thuộc về hắn.

“Chỗ này… có vấn đề.” Ta giải thích bằng giọng khô khốc, không dám nhìn thẳng vào hắn nữa.

Luồng lực kia không hề rút đi — nó như một vũng lầy, càng vùng vẫy càng lún sâu.

Lăng Thương muốn kéo tay ta, ta lại theo phản xạ lùi một bước.

Trong mắt hắn thoáng một tia đau xót mờ nhạt.

“Hãy giữ vững tâm thần, thủ tâm như nhất.”

Giọng mẫu thân dịu dàng vang lên.

Chúng ta tiếp tục tiến lên.

Mỗi một bước… nặng như mang đá ngàn cân.

Ngay cả bước chân mẫu thân bắt đầu rối loạn, lúc chậm lúc nhanh.

Lăng Thương mím môi, hơi thở dồn dập như đang chống lại thứ gì đó vô hình.

“Ổn định tâm thần!”

Giọng mẫu thân đột ngột vang lên, sắc lạnh mà sáng tỏ, mang theo lực của Hồ tộc Tâm Chú.

“Nhớ xem chúng ta đến đây vì điều gì!

Nhớ phụ thân con!”

thân ta chấn .

Ta nhìn dáng lưng mẫu thân ở phía trước — vẫn thẳng tắp dù đã bị thương nặng.

Lại nhìn sang gương Lăng Thương, đôi mày hắn nhíu chặt, cả run lên vì chống lại tà lực xâm nhập.

Đúng vậy… chúng ta đến đây vì điều gì?

—Vì chân .

—Vì đã khuất.

—Và vì trước ta, kẻ thà để mình trọng thương vẫn chắn thay ta một kích.

Ta hít sâu một hơi, cưỡng ép đè nén mọi ác niệm, thầm niệm Tâm Chú.

27

Không biết đã đi bao lâu — bóng tối phía trước đột nhiên dày đặc đến mức như đặc quánh lại.

Nhưng khi chúng ta gian nan xuyên qua lớp sương đen đặc sệt ấy, cảnh tượng ra khiến ta trợn tròn mắt.

Một tế đàn khổng lồ và cổ xưa, lặng lẽ đứng sừng sững nơi vực sâu.

Trên không trung của tế đàn, lơ lửng một vảy đen đang co giật như còn sống, phóng ra luồng tà khí không thể gọi tên.

Chúng ta… đã đến.

Ở trung tâm tế đàn, không thánh như chúng ta tưởng, mà là hai bộ hài cốt tựa vào nhau, đã trắng phau như tuyết.

Một bộ xương nhỏ nhắn, đặc trưng của Hồ tộc, trán có một hõm kỳ lạ.

Bộ còn lại thô lớn, rõ ràng là Lang tộc — giữa các sườn cắm sâu một vảy đen y hệt ta tìm được trong Tàng Thư Các!

Khi chúng ta tiến gần —

Ngọc bội của phụ thân bỗng ra hào quang dịu dàng nhưng dữ dội, xuyên thẳng vào tâm thức chúng ta.

Một đoạn ký ức thuộc về phụ thân… ầm ầm tràn vào đầu:

Là phụ thân… đang đối chất với Hồ trưởng lão.

28

Hồ trưởng lão trong ký ức nguyên hình dữ tợn:

“……Tên lang ngu xuẩn ấy bí mật của ta — Hoặc Tâm Lân do Vực Ngoại Thiên Ma lưu lại! Ta chỉ có thể giết hắn diệt khẩu! Không ngờ ngươi tra đến đây!”

Phụ thân giận dữ quát:

“Vì tư dục cá nhân, ngươi cấu kết tà ma ngoại vực, ly gián hai tộc!

Cái gì mà lang tộc đoạt bảo, cái gì mà thù hằn truyền đời — là lời dối trá do ngươi dựng lên!

Ngươi thậm chí còn đánh cắp Xích Đồng Linh Ấn mà tổ tiên Hồ tộc dùng để cân bằng dương!”

Hồ trưởng lão cười điên loạn:

sao?

Tên lang tộc phụ bạc đó ruồng bỏ muội muội ta, khiến nó chết thảm!

Ta muốn cả lang tộc chôn theo!

Để hai tộc vĩnh viễn không đội trời chung!

Hoặc Tâm Lân này có thể khuếch đại ác niệm của mọi sinh linh — đúng là lợi khí hoàn hảo để gieo rắc xung đột!”

Ngay đó — đại chiến bùng nổ.

Phụ thân không đối thủ.

Hắn bị một kích chứa tà lực của Hoặc Tâm Lân đánh trọng thương, hấp hối sắp chết.

Hồ trưởng lão tưởng phụ thân chắc chắn chết, liền bỏ đi.

Phụ thân dùng chút tàn lực cùng, phong ấn bộ chân vào ngọc bội, rồi đem một Hoặc Tâm Lân đã mất hiệu lực giấu trong Tàng Thư Các…

thật — lại tàn nhẫn đến vậy!

Không hề có cái gọi là thù hằn trăm !

Tất cả chỉ là một mưu dài hàng thế kỷ, do Hồ trưởng lão dựng nên để trả thù cá nhân!

Hắn dùng Hoặc Tâm Lân để gieo ác念, kích hai tộc tương tàn, lại cướp đoạt bảo của Hồ tộc!

Phụ thân ta… và vị lang tộc tiền bối chân chỉ là hy sinh trong mưu của hắn!

Thế nhưng hắn lại khoác lên bộ trưởng lão hiền , hưởng trọn kính trọng, thầm đổ thêm dầu vào ngọn lửa thù hận suốt bao đời!

29

Khi chúng ta còn đang run rẩy vì chân , cả Cổ đột nhiên chấn dữ dội!

Hoặc Tâm Lân lơ lửng giữa tế đàn ra ánh sáng đen kịt, tà khí cuồn cuộn trào ra!

“Nhanh! Phá hủy nó!”

Ta và Lăng Thương đồng thời quát lên.

Theo lời phụ thân, muốn phá hủy Hoặc Tâm Lân bản thể, kết hợp cực của Hồ tộc và chí dương của Lang tộc.

Ta vận chuyển bản nguyên cực , dẫn lực tịnh còn sót lại trên tế đàn.

Lăng Thương thúc giục chí dương yêu nguyên, hai luồng lực hợp lại, như sấm nổ, giáng thẳng lên Hoặc Tâm Lân!

“Không——!”

gào bất cam của Hồ trưởng lão vọng đến xa.

Hoặc Tâm Lân ra gào thét chói tai, tà khí bị luyện sạch từng tấc một.

cùng — “rắc” một , nó vỡ nát, hóa thành tro tàn!

Ngay khi tà tiêu tán, một luồng khí tức trong sạch, bình hòa lan khắp Cổ .

Tử khí, tà khí, oán khí… bộ tan biến như chưa từng tồn tại.

Ta và Lăng Thương kiệt sức ngã xuống nền đá.

Hai chúng ta nhìn nhau mà cười, hai bàn tay siết chặt nhau, truyền đi tấm chân tình không lời.

30

cùng, mang theo chân mà phụ thân ta đã dùng cả tính mạng đánh đổi, cùng hai bộ hài cốt làm chứng cứ sắt đá, chúng ta rời khỏi Vạn Tịch Cổ .

Khi chân được phơi bày, cả La Sơn lẫn Bắc Cảnh chấn .

Trước những chứng cứ không thể chối cãi, Hồ trưởng lão hoàn không cách nào biện minh.

Các trưởng lão Hồ tộc phẫn nộ liên thủ trấn áp hắn, phế bỏ tu vi, giam vào Hồ tộc Hàn Ngục vĩnh viễn không được siêu sinh.

Phía Lang tộc xác nhận bộ hài cốt kia chính là vị trưởng lão thất lạc hơn trăm của họ.

Hóa ra mối thù chất chồng suốt mấy trăm

Ở giây phút ấy bỗng trở nên nực cười và đáng thương biết bao.

Khoảng cách giữa hai tộc dần dần tan biến.

Hồ tộc và Lang tộc một lần nữa bắt đầu qua lại, giao hòa như thuở chưa từng có oán thù.

Còn ta và Lăng Thương — trải qua lửa thử vàng, chết sống có nhau — nay không gì có thể chia cắt.

Chúng ta không trở về bất kỳ tộc nào, mà chọn ở lại bên rìa Vạn Tịch Cổ — vùng đất giờ tượng trưng cho khởi sinh mới — cùng dựng lên một căn lều nhỏ để an cư.

Tia nắng xuyên qua tầng không khí mỏng manh trên đỉnh Cổ , rải xuống những sợi vàng long lanh.

Lăng Thương vòng tay rắn chắc ôm ta, đuôi sói lười biếng đong đưa phía .

“Giờ ,” hắn cúi đầu, hơi thở ấm nóng khẽ phả vào tai ta, “không ai còn nói chúng ta hồ–lang cấu kết nữa nhỉ?”

Ta dựa vào lòng ngực rộng và ấm áp ấy, nhìn về phía bầu trời của La Sơn và Bắc Cảnh dần trở nên trong sáng hơn bao giờ hết, khóe môi nhếch thành nụ cười.

“Đúng thế. Chỉ là… không biết có ai đó này đói quá, có định lén ăn lễ nữa không?”

hắn đỏ bừng, cố chống chế:

“Chuyện… chuyện đó chỉ là bất đắc dĩ thôi! giờ ta sẽ đường đường chính chính đi săn nuôi nàng, đảm bảo để nàng—ưm…”

Câu nói dang dở tan vào hơi thở hòa quyện giữa hai .

Thời gian dài rộng, tương lai rộng mở.

Bóng tối đã tan, và chương mới của chúng ta — như của hai tộc — đang nhẹ nhàng bắt đầu.

-HẾT-

☕️ Góc tâm nhẹ của bạn beta ~ ☕️

Chào mọi ! Bộ này được mình beta phần mềm dịch.

Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu bạn thấy đọc ổn ổn, vui vui… cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, … không lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta thôi chứ chưa làm giàu được đâu huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

NGUYEN THI XUAN

MB 0977309504

💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí cả buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc , có khi làm liền 1 bộ mới


🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!

Thương yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu beta – làm vì đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương