Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50R1JFMfmi

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiếng vang chát chúa.
La Uyển Nhi cứng người, khuôn mặt biến sắc.
“ —”
Cô ta hét lên, vung tay phản kháng.
Tôi nắm chặt cổ tay phải của cô ta — chính cái tay đã vu khống Tia Chớp “cào người”.
“Không phải nói tay bị thương sao?”
“Không phải muốn lột da làm thảm sao?”
Tôi nhìn vào mắt cô ta, giọng .
Rồi — bẻ mạnh cổ tay cô ta.
“Rắc!”
Âm thanh gãy xương vang lên rợn người.
La Uyển Nhi gào khóc như heo bị chọc tiết.
mắt mũi tèm lem.
“Tay tôi! Tay tôi gãy rồi!”
Hạo Thành như phát điên, lao tới:
“Tần Thư! Đồ điên! Mau thả cô ấy ra!”
Anh ta cố kéo tôi ra, tôi như bị đóng đinh, không nhúc nhích.
Tất cả sức lực tôi dồn vào đôi tay đang bóp chặt.
Tôi quay đầu, nhìn anh ta mà cười.
“Không phải anh nói sẽ bênh cô ta sao?”
“Nghe rõ đây Hạo Thành — tôi không chỉ muốn anh , tôi muốn cô ta sống không bằng .”
“Cô…”
Hạo Thành run lên vì tức giận, giơ tay định đánh tôi.
Tôi không tránh, chỉ nhìn anh ta như nhìn một xác .
Và… anh ta sợ.
Anh ta hạ tay xuống, rút điện thoại gọi một cuộc khác:
“Cái máy trợ thở của con mụ già kia — rút ra tôi.”
“Anh dám!”
Tôi hét lên như điên.
Đúng lúc đó, tàu bắt đầu giảm tốc đột ngột.
Loa phát thanh vang lên trong :
“Thưa quý khách, tàu tạm dừng khẩn cấp.
Xin quý khách ngồi yên tại chỗ, không tự ý rời khỏi .”
Hành khách xôn xao.
“Sao vậy? Có sự cố à?”
“Tai nạn phía sao?”
Hạo Thành cau mày khó chịu:
“Làm trò gì thế, còn định chậm đến bao giờ?”
Chỉ có tôi là bỗng dưng bình tĩnh lại — tim thì đập như trống trận.
Tôi biết… người của tôi, đến rồi.
Tàu dừng hẳn giữa vùng hoang dã, thắng gấp vang lên một tiếng rít chói tai.
Ngay lúc đó, tiếng cánh quạt rít gào từ bên ngoài vang lên.
Mọi người đổ dồn ánh mắt ra cửa sổ — cả Hạo Thành và La Uyển Nhi vậy.
Tò mò… rồi kinh ngạc… rồi lặng.
“Kia… cái đó là gì vậy?”
“Hình như là… trực thăng?”
“Không chỉ một chiếc!”
chiếc trực thăng quân sự sơn xanh rì, lơ lửng bên tàu, sẵn sàng đấu.
Cơn lốc từ cánh quạt thổi tung cỏ cây, bụi đất mịt mù.
Tiếp theo đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Hàng chục chiếc xe quân sự bọc thép phóng vút tới, bủa vây đoàn tàu trong tiếng gầm gào.
Cửa xe bật mở — người lính mang quân phục dã , vũ trang đầy đủ, nhảy xuống như sấm giáng.
Trong vòng vài chục giây —
đoàn tàu… bị bao vây hoàn .
Không còn dám thốt ra lời nào.
Bầu không khí như bị đông cứng.
Gương mặt Hạo Thành tái mét.
La Uyển Nhi run bắn, bấu chặt lấy tay anh ta.
“… Thành, em… em sợ…”
Không trả lời họ.
Bởi vì — tất cả ánh mắt lúc này, dồn về một người đàn ông vừa bước xuống từ chiếc xe đi đầu…
5.
Một người đàn ông trong quân phục tắp bước lên tàu. Trên vai ông lấp lánh sao tướng, thời gian khắc lên gương mặt ấy sự cương nghị, không thể xóa được khí thế lạnh lùng, sắc bén.
Đó chính là chú Lâm – Lâm Tranh.
Cửa bật mở từ bên ngoài. Vài người lính bước vào , im lặng dẹp ra một lối đi.
Lâm Tranh bước lên, ánh mắt sắc như đao, lập tức dừng lại nơi tôi đang ôm Tia Chớp.
thấy cơ thể đẫm máu của Tia Chớp trong lòng tôi, thân hình như núi của ông khẽ chấn động. Lửa giận bùng lên trong đáy mắt ông, dữ dội như giông tố.
“ Thư.”
“Chú Lâm…”
Tôi không kìm nữa, mắt tuôn như vỡ đê.
Ông quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng chạm vào thân thể lạnh cứng của Tia Chớp.
“Anh em tốt, chú tới muộn rồi…”
Đôi mắt ông đỏ hoe, một giọt mắt rơi xuống lông đã lạnh băng.
Cả tàu như bị đóng băng.
Hạo Thành và La Uyển Nhi ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên đã bị cảnh tượng này dọa sợ.
Hạo Thành cố giữ bình tĩnh, lên tiếng:
“Thưa… Thủ trưởng, có lẽ là hiểu lầm rồi ạ. tôi chỉ là…”
Lâm Tranh từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn Hạo Thành chẳng khác gì lưỡi dao lạnh ngắt.
“Hiểu lầm?”
“ ra tay?”
Không dám hé miệng.
hành khách vừa mới hăng hái đòi lẽ phải, giờ cúi gằm mặt, ước gì có thể biến mất.
Trưởng tàu mặt trắng bệch, run rẩy bước lên định biện minh:
“Thủ trưởng, là… là con đó tự nhiên điên…”
“ điên?”
Lâm Tranh cắt lời, ánh mắt quét qua vali, giày cao gót còn dính máu.
Và cái xác không nguyên vẹn của Tia Chớp.
“Đây là thứ các người gọi là ‘ điên’ à?”
Không buồn nói thêm, ông quay sang tôi:
“ Thư, nói chú biết – là ?”
Tôi ngẩng lên, đôi mắt sưng đỏ chỉ vào Hạo Thành và La Uyển Nhi.
“Là họ.”
Hạo Thành mặt tái mét, gắng gượng:
“Là định cắn Uyển Nhi ! tôi chỉ tự vệ thôi!”
La Uyển Nhi sụt sùi phụ họa:
“Đúng vậy! Tôi sợ lắm… là điên!”
Lâm Tranh bật cười – nụ cười lạnh hơn cả băng tuyết.
Ông không buồn tranh cãi.
Chỉ ra lệnh:
“ anh hùng của ta về nhà.”
người lính bước tới, lấy ra một lá cờ quân còn mới, trịnh trọng và nhẹ nhàng quấn quanh xác Tia Chớp.
Họ nâng lên như đang khiêng thi thể của một đồng đã ngã xuống.
Cả tàu lặng.
Anh hùng? Cờ quân ?
Cuối cùng, mọi người bắt đầu nhận ra — họ đã không chỉ giết một con .
6.
Hạo Thành hoàn hoảng loạn, lôi ra lá bài cuối cùng:
“ tôi là Hạo Chấn Hoa! Là người đóng thuế lớn nhất ở địa phương! Các người không thể…”
“Hạo Chấn Hoa?” Lâm Tranh như nghe được một câu chuyện buồn cười.
Ông nghiêng đầu hỏi cấp dưới bên cạnh:
“Tôi có cần biết ông ta không?”
Viên phó quan đứng nghiêm:
“Báo cáo thủ trưởng, không đủ cấp để ngài phải biết.”
Một câu nhẹ nhàng, đã nghiền nát hoàn sự kiêu ngạo của Hạo Thành.
Lâm Tranh không thèm nhìn anh ta nữa, chỉ quay sang tôi, giọng ôn hòa:
“ Thư, về thôi. Chú con về nhà.”
Tôi gật đầu, siết chặt tấm thẻ danh tính của Tia Chớp trong tay, bước xuống xe cùng ông.
Lúc đi ngang qua Hạo Thành, anh ta chụp lấy tay tôi, ánh mắt đầy van xin:
“Tần Thư! Thư! Cô nói với chú Lâm đi… đây là hiểu lầm mà…”
Tôi giật tay ra, không buồn nói một lời.
La Uyển Nhi thì đã ngồi bệt dưới đất, miệng lẩm bẩm:
“Sao lại thành ra thế này… sao lại…”
Phó quan của Lâm Tranh bước tới, tuyên với tất cả hành khách:
“Tất cả giữ nguyên vị trí, phối hợp điều tra.”
“Đặc biệt là,” ánh mắt anh ta quét qua Hạo Thành, La Uyển Nhi và kẻ đã ra tay, “ người động thủ — không được thoát.”
Tôi được dìu lên chiếc xe quân sự dẫn đầu.
Đoàn xe chuyển bánh, cuốn theo bụi mù, bỏ lại đoàn tàu phía sau.
Tôi ngoái nhìn — trong khung cửa kính, là gương mặt tái mét, tràn đầy hoảng sợ và ân hận.
Trên xe, Lâm Tranh cởi áo khoác, khoác lên vai tôi.
“Lạnh không?”
Tôi lắc đầu, chỉ siết chặt thẻ danh tính trong tay.
Ông thở dài, rút ra một chiếc bình quân dụng cũ, mở nắp tôi.
“Uống chút đi. con ngày xưa làm nhiệm vụ, thích nhất là dùng cái này.”
Tôi nhận lấy, uống một ngụm — ấm chảy xuống cổ họng, xoa dịu trái tim đau nhói.
“Chú Lâm,” tôi khàn giọng hỏi, “bọn họ… sẽ bị xử lý thế nào?”
Lâm Tranh nhìn về phía , giọng lạnh như thép:
“ Thư, con nhớ kỹ.”
“Xúc phạm anh hùng… dù ở đâu, phải trả giá.”
7.
Đoàn xe không về thành phố, mà tiến vào một căn cứ quân sự được canh gác nghiêm ngặt.
Tôi được sắp xếp vào một phòng khách sạch sẽ, gọn gàng.
Thi thể Tia Chớp được đặt trong linh đường của căn cứ, có binh sĩ túc trực 24/24.
Tôi tắm rửa, thay quần áo sạch.
Lâm Tranh bảo nhà bếp nấu vài món nhẹ, tôi không nuốt một miếng.
Ông ngồi đối diện tôi rất lâu, mới chậm rãi mở lời:
“Tia Chớp lần này được trao huân chương ‘Vệ Quốc Giả’.”
“Đây là huân chương cao quý nhất của khu ta. Từ thành lập đến nay, chỉ có ba người được nhận.”
“Một là liệt sĩ dùng thân mình chặn họng súng thời .
Một là tổng công trình sư của tàu ngầm hạt nhân.
Người thứ ba — là con, Tần Vệ Quốc.”
Ông ngừng lại, giọng càng trầm:
“Và Tia Chớp, là thành viên phi nhân loại duy nhất được vinh danh.”
“Buổi lễ lần này, các lãnh đạo cao nhất của Hoa Hạ sẽ trực tiếp tham dự.”
“Con hiểu điều đó nghĩa là gì không?”
Tôi lắc đầu.
“Điều đó có nghĩa — vinh dự của Tia Chớp, ngang hàng với con.”
“ không chỉ đánh một con . đang bôi nhọ khu , bôi nhọ cả Hoa Hạ.”
Giờ thì tôi hiểu vì sao chú Lâm lại trận lôi đình.
Chuyện này… đã không còn là ân oán cá nhân nữa.
Bên kia, hành khách trên tàu bị về căn cứ để điều tra.
Mỗi người từng đánh Tia Chớp bị camera ghi lại rõ ràng.
Họ bị tách riêng, hoảng loạn cầu xin, nói rằng họ chỉ là bị kích động.
Cha của Hạo Thành – Hạo Chấn Hoa – nhận được tin hớt hải chạy đến.
Là người từng ngang dọc cả vùng, ông ta đến cổng căn cứ còn dám gào to:
“Tôi là Hạo Chấn Hoa! Gọi người phụ trách ra gặp tôi! Con tôi bị các người giữ lại rồi!”
Người lính gác cửa mặt không biểu cảm, tay đặt trên súng, không nhúc nhích.
“Cấm địa quân sự. Người không phận sự, miễn vào.”
Hạo Chấn Hoa tức đến phát điên, gọi khắp nơi, huy động tất cả quan hệ.
nghe nói là quân trực tiếp nhúng tay, người từng gọi là “bằng hữu” … tắt máy, lảng tránh như né dịch bệnh.
Sau bị từ chối hết lần này đến lần khác, ông ta cuối cùng nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Ông ta và cha của La Uyển Nhi chỉ có thể đứng như con mất nhà ngoài cổng căn cứ – không còn chút vẻ ngạo mạn nào nữa.
8.
Sáng sớm hôm sau, chú Lâm tôi đến linh đường.
Thi thể Tia Chớp đã được xử lý sạch sẽ, nằm yên bình trong quan tài phủ cờ quân .
Chiếc chân sau từng bị mìn phá nát năm nào vẫn còn để lại vết sẹo gồ ghề, dữ tợn.
linh cữu, là tấm thẻ tên của , cùng một tấm huân chương “Vệ Quốc Giả” lấp lánh ánh vàng, còn mới nguyên.
Chú Lâm đứng cạnh tôi, trang nghiêm giơ tay chào theo nghi lễ quân .
“ Thư, chú xin lỗi con. xin lỗi lão Tần.”
“Lẽ ra chú nên đứa về doanh sớm hơn, chứ không phải để các con chịu tủi nhục như vậy bên ngoài.”
Tôi lắc đầu: “Không phải lỗi của chú đâu, chú Lâm.”
“Là do con… vô dụng, không bảo vệ được .”
tôi đứng lặng bên linh cữu rất lâu, đến phó quan bước vào báo cáo:
“Báo cáo thủ trưởng, Hạo Chấn Hoa và Phó Thành chủ La vẫn đang ở ngoài, nói rằng bằng mọi giá muốn gặp ngài một lần.”
Khóe môi Lâm Tranh khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng:
“ vào.”
“Còn nữa, cả đứa súc sinh kia đến.”
—
Trong phòng tiếp khách, Hạo Chấn Hoa và Phó Thành chủ nhà họ La vừa thấy Lâm Tranh, lập tức thay ngay khuôn mặt nịnh bợ.