Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5q08Josy8T

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

C1

1
Anh nói xong, mấy người khách đi ngang đều nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.

Tôi xấu hổ độn thổ, trừng anh một cái thật dữ.

Đúng là Trì Việt.
Cái tên oan , xui xẻo — gặp ở đâu cũng chẳng có tốt!

Tôi vẫn không chịu buông hộp dao cạo, vì trên kệ chỉ còn đúng một cái cuối .

Trì Việt kéo qua, tôi kéo lại.
Không ai chịu nhường ai.

Tôi càng tức, dùng cả hai tay giành lại.

Anh chỉ cầm hờ một góc hộp, mặt thản nhiên, chẳng có chút biểu cảm nào, trông nhàn nhã như chẳng tốn sức.

Tôi tức đến nghiến răng ken két.

Bỗng nhiên, anh buông tay không báo trước —
Tôi “a” lên một tiếng, ngã ngửa ra sau, ngồi phịch xuống đất.

Trì Việt mắt nhìn tôi một cái, lạnh nhạt, rồi quay người bỏ đi.

Tôi chửi theo bóng lưng anh:
“Đồ thần kinh!”
Quay lại nhìn, hộp dao cạo rơi ra khỏi , vỡ tan tành, mảnh vụn văng khắp nơi.

Tốt lắm.
Cuối cũng là tôi.

..Đi tính tiền.

2
Về đến nhà.
Mẹ tôi đang nhặt cần tây, chẳng ngẩng đầu, nói:
, Trì Việt về rồi đấy, con gặp chưa?”
Tôi lạnh giọng:
“Chưa.”
Chính phản ứng đó khiến mẹ tôi nghi ngờ, quay sang nhìn tôi:
“Con với Trì Việt không phải thân nhau lắm à? Sao không han gì? Hay qua nhà Trì chào đi.”
“Chẳng có gì để chào cả, con không đi.”

Trì Việt, đúng là cái sao hạn đời tôi — Không chỉ là bạn cũ, mà còn là hàng xóm kế .
Bố mẹ tôi và bố mẹ anh, không ai biết tình lén lút trước đây.
Trong mắt , chúng tôi chỉ là “thanh mai trúc mã”.

Mà thật ra cũng chẳng đúng hẳn —
Vì đến năm mười lăm, mười sáu tuổi, hai nhà mới chuyển đến hai căn song lập sát nhau.

Sau đó anh đi du học ngoài.

, mới về , anh đã khiến tôi bực phát điên.

Mông tôi bây vẫn còn đau đây!

Thật lòng, tôi chỉ mong anh ở mãi Anh, đừng quay lại.

Vậy mà vẫn xui xẻo gặp anh trong siêu thị —
Lại đúng lúc tôi lén mua mấy món khó nói, đúng là xui tận mạng.

Thật ra mua dao cạo chỉ là để che mắt thôi, thứ tôi thật sự mua là cái khác.

Tôi đoán, chắc chắn anh đã nhìn thấy hết rồi.

Tôi về phòng, giấu cái hộp nhỏ bí mật ở đáy túi vào tủ quần áo thật kỹ, rồi gọi điện cho con bạn thân Phương Dao.

3
Bốn năm rồi, Trì Việt trở về, tâm trạng tôi cực kỳ tệ.
Ngày trước tôi từng phản bội anh, với tính cách kiêu ngạo như , anh chắc chắn sẽ không bỏ qua.

là dạo tôi cố tình né anh, sợ đụng mặt.

Sáng nay, tôi trang điểm thật xinh để ra ngoài,
bước ra khỏi cổng đã thấy xe nhà Trì đỗ trước cửa.

Trì, dì Trì vài người lớn đang nói , chưa để ý thấy tôi.

Tôi đầu, định đi vòng hướng khác.

Bỗng —

.”
Giọng nói ấy, tôi nghe là nhận ra ngay.
Trì Việt.

Bình thường anh gọi tôi “Lương không sao, một khi bỏ , gọi thân mật “ ”,
chắc chắn là có .

giả vờ không nghe cũng muộn rồi.

Người lớn đều quay lại nhìn.
Dì Trì cười gọi:
, con đi đâu đấy? Lên xe đi, chúng ta đến khách sạn.”

Tôi ngửa đầu nhìn trời.
Sáng nay bố mẹ đã nói —
Hôm nay là tiệc đón Trì Việt về , bảo tôi đi, tôi viện cớ bận để trốn.

Ai ngờ bước ra cửa, đã đâm đầu vào ổ phục kích.

Quay lại thấy Trì Việt đứng bố mẹ, cười cái kiểu đáng đánh.

Tôi còn biết làm gì ngoài cắn răng mà đi theo.

4
Dì Trì sắp xếp cho tôi ngồi xe với Trì Việt.
Tôi chịu đựng ngồi anh ở hàng ghế sau,
để mặc anh quay sang nhìn, đánh giá tôi từ đầu đến chân.

Anh nói:
hôm nay xinh quá nhỉ.”
Tôi trừng mắt, mấp máy môi không thành tiếng:
“Không phải mặc để cho anh xem.”

Anh nghiêng đầu, ra vẻ không hiểu.
Tôi nhìn thẳng anh, nói từng chữ rõ ràng:
“Tôi – có – hẹn – rồi.”
Sắc mặt anh lập tức thay đổi, như trời đang nắng chuyển mây đen.
Ánh mắt đó, u ám và hờn giận, y hệt năm xưa khi biết tôi phản bội anh.

Tôi không dám nhìn , quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Trì Việt là con duy nhất nhà Trì, nên tiệc đón anh được tổ chức hoành tráng như tiệc mừng thọ tám mươi.

Phòng tiệc lớn chật kín người thân, bạn bè, bố mẹ và em tôi cũng có mặt.

Tôi ngồi đại xuống một chỗ, chưa kịp yên vị ghế bị kéo ra —
là Trì Việt, cũng ngồi xuống ngay tôi.

Cạn lời.

Anh là vật chính hôm nay, ngồi đây chẳng khác nào ánh đèn sân khấu chiếu luôn cả lên tôi.

Tôi đứng dậy định đi tìm em , bỗng có một lực kéo mạnh giữ chặt tay tôi, giật tôi ngồi phịch xuống ghế.

Tôi ngạc nhiên nhìn tên khốn đó.

Anh vẫn nắm tay tôi chặt dưới bàn, ngoài mặt còn mỉm cười xã giao:

Lý, lâu rồi không gặp, trông càng ngày càng trẻ ra.”
Tôi nghiến răng, véo mạnh tay anh, véo đến đỏ cả da mà anh vẫn không chịu buông.
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra — vật quan trọng đến trễ, cả phòng đều quay lại nhìn.

Một gái khí chất thanh nhã, trông giống hệt “Lưu Thiên Tiên”, ôm một hộp quà tinh xảo bước vào.

vào cửa, ta đã nhìn thẳng về phía Trì Việt.

Còn anh — cuối cũng buông tay tôi ra.

5.

Tôi xoay xoay cổ tay đau nhức, đầu tập trung ăn cơm.

Thằng em hí hửng ghé sát lại :

“Chị, kia là ai vậy? Sao trước em chưa thấy ?”

Tôi đáp nhạt nhẽo:

“Tống Lộ, cháu gái bạn thân ông ngoại Trì Việt.”

Nó lại chỉ vào vết đỏ hằn trên cổ tay tôi:

“Á! Tay chị bị gì ?”

“Tay bị chó cắn.”

Cái “con chó” đang xã giao cách đó không xa nghe vậy liền hơi nghiêng đầu liếc tôi một cái.

Tống Lộ đi đến, nhà Trì nể mặt ta nên sắp xếp chỗ ngồi rất lịch sự — ta tự nhiên ngồi xuống trái Trì Việt.

Còn tôi… ngồi phải anh ta.

có mỹ , cuối anh ta cũng chịu thôi chọc tôi rồi.

Suốt hơn một tiếng sau đó, tôi chẳng nói một lời.

Chỉ cần thấy trong ly còn rượu, tôi liền nâng lên uống cạn, như thể có vậy mới bớt nghẹn nơi ngực.

Mà cái ly chết tiệt cứ như tự động đầy lại, chẳng để tôi rảnh tay một giây.

Bố tôi ngồi đối diện thấy , không nhịn nổi mở miệng:

“Trì Việt, đừng rót cho con bé , con gái uống nhiều không tốt đâu.”

Trì Việt cười nhẹ đáp:

“Con biết rồi, Lương.”

Mí mắt tôi giật mạnh — hóa ra nãy chính anh ta rót cho tôi?!

Tôi còn tưởng là phục vụ phía sau.

Tôi trừng anh ta một cái, ánh mắt chất vấn: Anh giở trò gì vậy hả?

Anh mặt không đổi sắc, còn cố ý nói lớn:

, bảo em đừng uống nhiều em không nghe, lát bét ra cho xem.”

Tôi phản bác … đúng là đầu óc đã bắt đầu quay cuồng thật rồi.

6.

Rượu đã qua ba vòng, tiệc đón tiếp cũng chuyển thành nơi xã giao các bậc phụ huynh, Trì Việt chẳng còn là vật chính .

Tôi mềm nhũn trên ghế, mí mắt nặng trĩu, suýt không mở ra nổi.

Trì Việt bỗng nhiên phát hiện ra chút lương tâm, đi đến bố mẹ tôi, khom người nói nhỏ:

Lương, rồi, bây ở đây cũng chẳng còn gì. Hay để con đưa ấy về nhé?”

Bố mẹ tôi lập tức đồng ý như vớ được vàng:

“Được được, vất vả cho con rồi, Tiểu Việt.”

Anh ta mỉm cười, khi xoay người lại, nụ cười ấy lập tức biến mất, ánh mắt tối hẳn.

Tôi rùng mình.

“Tôi… tôi không … anh đừng có đụng vào tôi!” — tôi lắp bắp, giọng lè nhè.

Tất nhiên, chẳng ai tin lời một đứa xỉn.

Chỉ có em tôi nhận ra có gì đó không ổn, tôi đưa mắt cầu cứu nó.

, đúng giây tiếp theo, cái thằng phản bội ấy lại cười tươi rói với Trì Việt:

“Anh, chị em nhờ anh nhé~”

Không ai đáng tin cả!

Trì Việt vòng tay nhấc bổng tôi lên, kéo ra khỏi phòng , thô lỗ nhét vào ghế phụ xe.

Động tác cài dây an toàn anh ta chẳng khác gì đang trói phạm .

7

Tôi chẳng biết đã qua lâu, khi tỉnh táo lại đã nằm trên sofa nhà mình.

Tôi tò mò không biết Trì Việt đã mang tôi về kiểu gì.

Mà nghĩ cũng chẳng khó đoán — chắc chắn là vác tôi như vác lợn, rồi về nhà ném tôi xuống ghế như ném rác.

buồn hơn là… anh ta còn chưa chịu đi.

Tay cầm cốc lọc, thong dong từ bếp nhà tôi bước ra.

“Dậy rồi à? Uống miếng đi.”

Giả bộ tử tế? Là ai chuốc tôi mềm ? Tôi thừa biết anh ta chẳng có ý tốt gì tiếp theo đâu.

Tôi quay đầu né tránh, trong đầu tưởng tượng anh ta bỏ thuốc vào .

“Uống đi, đừng để tôi phải nhắc lại lần .”

Anh dí miệng cốc sát vào môi tôi, giọng chẳng kiên nhẫn gì.

Không đấu lại được, tôi đành đầu nhấp một ngụm.

“Cho tôi cái .”

Sofa lún xuống, Trì Việt ngồi ngay tôi.

Tôi giơ chân định đá anh ta, anh nhanh tay túm lấy cổ chân tôi.

Rồi cơ hội ép :

“Cái thứ em mua hôm đó, là định dùng với ai?”

Tôi biết ngay anh ta không đến dao cạo râu.

Tôi giả vờ ngà ngà :

“Gì cơ… mua gì cơ?”

Quả nhiên, anh ta đã nhìn thấy hết hôm đó.

Nghĩ đến cảnh mình lén lút như ăn trộm trong siêu thị, mặt tôi nóng bừng lên vì xấu hổ.

Tôi vờ suy nghĩ vài giây, rồi thản nhiên nói:

“À, cái đó hả… làm gì, cái loại đó anh đâu dùng được.”

“Lương , em rõ nhất là tôi có dùng được hay không.”

Trì Việt cười nham hiểm, ánh mắt tối sâu như nuốt chửng người khác.

Tôi lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm, vung tay định đấm —

Anh lại nhanh hơn, giữ chặt cả hai tay tôi, ép lên nệm ghế sát đầu.

Tôi hoàn toàn không cử động được.

Anh người áp sát tôi, lông mày rậm, ánh mắt sâu, đe dọa dụ dỗ, đẹp đến mức khiến tim tôi đập thình thịch.

miệng lại nói mấy lời chẳng ra gì:

“Không nói đúng không? Vậy tôi hôn đến khi nào em chịu khai thôi. Em cũng biết tôi rất hôn em mà, phải không?”

Tôi trợn tròn mắt, định mắng anh đã không nói một lời, đầu hôn xuống.

Chỉ một cú tấn công, anh đã khiến tim tôi rối tung lên, đầu óc cũng hóa hồ dán.

Tùy chỉnh
Danh sách chương