Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

C5

30

Ngày đính hôn, rất nhiều người thân bạn bè đến dự.

Tôi mặc chiếc váy dài màu champagne nhạt, sánh vai cùng Trì Việt đi từng bàn nâng ly mời rượu.

Trong ly của tôi là nước lọc.

Tôi thích nhìn dáng vẻ anh nâng ly, ngửa đầu uống cạn — đường nét cổ họng chuyển động lên xuống khiến tim tôi loạn nhịp.

Bàn này qua bàn khác, không khí rộn ràng.

Trì Việt đi phía , đưa tay ra , khẽ ngoắc ngón tay ra hiệu tôi đặt tay mình vào tay anh.

Chỉ một nắm tay đơn giản,

mà như là — cả đời này đã bị anh nắm trọn.

Tôi vẫn đắm mình trong bầu không khí vui vẻ em trai chạy lại, mặt nghiêm trọng:

“Chị, ông ngoại của Trì Việt đến rồi… kêu chị ảnh qua một chuyến.”

Tay tôi khựng lại, suýt làm đổ nước trong ly.

Khung cảnh rộn ràng bỗng như bị một mũi tên lạnh băng xuyên thủng.

— Kẻ “phá bữa tiệc” cuối cùng, đã đến.

31

Tôi bước vào hậu trường tiệc đính hôn.

Ông ngoại của Trì Việt – lâu ngày không gặp – vẫn chẳng khác gì năm năm . Ông ngồi trên ghế, cả người tỏa ra áp lực thấp, khiến ai nấy đều dè dặt.

Ba mẹ tôi ba mẹ Trì Việt đứng một bên, dáng vẻ cung kính. Còn Tống Lộ cũng có mặt, vẻ mặt như hóng kịch hay, nhìn tôi tiến vào.

Trì Việt cất tiếng gọi: “Ông ngoại.”

Ông hừ lạnh: “Trì Việt, mày còn mình có ông ngoại à? rõ tao sẽ không đồng ý chuyện này, nên dứt khoát không thèm mời, tính chuyện đã rồi phải không?”

Nói rồi, ánh mắt ông sắc như dao, chuyển sang phía tôi:

“Cô Lương trí kém đấy. Mới mấy năm đã quên mất giao ước giữa ta rồi ?”

Cả căn phòng đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

Ba tôi lo lắng hỏi: “Gia Nặc, giao ước gì vậy ?”

Tôi rút tay khỏi tay Trì Việt, nhưng anh nắm chặt lấy, ánh mắt cũng chăm chăm nhìn tôi, chờ câu trả lời.

Tôi mỉm cười anh: “Trì Việt, ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Anh lại siết tay tôi: “Nói ở đây.”

Bầu không khí căng như dây đàn.

Tôi hít sâu một hơi, siết chặt quyết tâm.

Cuối cùng tôi giằng tay ra, dứt khoát người, trở lại lễ đính hôn.

32

Tôi vốn không phải kiểu thích gây sự chú ý. Mỗi làm chuyện chấn động một tí, đều phải mất rất lâu mới ổn lại cảm xúc.

Năm phút , tôi ngồi trong xe mình, đầu óc hỗn loạn lại: tiếng mic vang lên, những ánh mắt ngỡ ngàng giống hệt nhau, cảnh tôi kéo váy dài, sải bước rời khỏi khán phòng.

Tôi đã phơi bày tất cả.

bao nhiêu người, tôi vạch trần mà tôi đã chôn sâu tận đáy lòng suốt bao năm – cảm giác bất công, ấm ức sự mà tôi từng dám hé ra.

Tôi yêu Trì Việt.

Năm năm yêu, năm năm vẫn yêu.

Người chủ động bắt đầu chuyện tình cảm này, là tôi.

Vậy nên tôi dễ dàng từ bỏ?

Nhưng tôi – gia đình tôi – thuộc vào tầng lớp mà họ gọi là “phú nhị đại”, là “nhà giàu mới nổi”.

Giới thượng lưu ở thành phố này vốn không ưa gì tôi. Ông ngoại Trì Việt lại càng xem thường.

Năm đó thi xong đại học, Trì Việt được sắp xếp đi du học. Nhưng vì tôi, anh gạt hết kế hoạch, cãi nhau gia đình ầm ĩ.

Không ai khuyên được anh.

Cho đến khi ông ngoại anh tìm đến tôi.

Ông không đến để thương lượng, càng không đưa ra điều kiện, chỉ là thông báo – như tôi chẳng là gì trong mắt ông.

Ông nói:

“Ba cô bị đình chỉ nhà máy, em trai cô bị đuổi học vì đi học muộn, đều là tôi làm đấy.”

“Nếu cô có khiến Trì Việt chịu đi Anh, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”

Tôi chết lặng. Ban đầu về nói hết ba mẹ, Trì Việt, rồi cùng nhau chống lại ông .

Nhưng rồi tôi sợ. Gia đình tôi liệu có đủ sức để đối đầu?

Nếu vì tôi mà hai nhà trở mặt, liệu tôi còn được gặp Trì Việt nữa không?

Tôi còn quá non nớt, quá nhát gan. cùng, tôi ngoan ngoãn làm theo sắp đặt của ông.

thế là…

Hôm Trì Việt tôi cùng Giang Bạc Tây cửa nhà – tôi đã kéo Giang Bạc Tây lại, tạo ra một nụ hôn giả – chỉ để ép anh phải ra đi.

33

Tôi rời khỏi khách sạn một mình.

Trì Việt không đuổi theo.

Tôi dằn mặt ông ngoại anh bao người, chắc chắn anh giận lắm.

Tôi về nhà, cởi bộ váy dạ tiệc mình đã chọn kỹ, bẹp trên giường như xác chờ ba mẹ về… rồi bị mắng xối xả.

Tiếng chân vang lên ngoài hành lang, tôi co người, chui vào chăn như trốn giặc.

Nhưng ba tôi chỉ đứng ngoài cửa hỏi nhẹ: “ gì không?”

Truyền thống cha mẹ châu Á: không nói yêu, không an ủi, chỉ có một cách hiện sự quan tâm – rủ đi cơm.

Tôi chẳng buồn .

Trời dần tối, cửa phòng mở ra nữa.

Tôi lì: “ nói rồi, không đâu, mọi người đi, mặc kệ .”

dứt câu, cảm có gì đó sai sai. đầu lại…

Là Trì Việt.

34

Anh mệt mỏi ném áo vest qua một bên, cởi giày chui vào chăn tôi.

sát vào một tí, giường em nhỏ quá.”

Tôi đơ như tượng, mắt không chớp nhìn anh.

Anh xuống bên cạnh, xoa trán, rồi sang cười cười: “Nhìn gì mà nhìn? Ngẩn ra vậy?”

Tôi lắp bắp: “ anh tới đây?”

“Em là vị hôn thê của anh, tới tìm em là chuyện đương nhiên.”

Tôi lại chuyện sáng nay: “Nhưng ông anh…”

“Ông nhập viện rồi.”

Tôi bật dậy: “Không phải do em làm ông tức đến nhập viện chứ?”

Trì Việt cười khổ: “Không , huyết áp cao, giờ ổn rồi. Anh từ viện về.”

“Em có nên đến thăm không? Nhưng chắc ông không gặp em…”

Anh kéo tôi ôm gọn trong lòng, như ôm gấu bông, cả tay cả chân đều cuốn lấy.

“Không cần. Giờ hai người coi như huề nhau rồi, không ai nợ ai.”

Tôi còn ngỡ ngàng: vậy là qua rồi ?

Trì Việt nói: “Khách mời hôm nay chắc bàn tán rôm rả lắm. Ông giữ danh tiếng mấy chục năm, giờ coi như… mất sạch. Em nói xem có đáng không?”

Tôi lí nhí: “Em xin lỗi.”

Anh nhếch môi: “ xin lỗi rồi à? Lúc đá anh nhanh thế?”

Tôi: “…Em xin lỗi ông anh mà.”

Anh chẳng thèm để ý, tiếp tục ôm tôi chặt.

“Anh mệt rồi, Gia Nặc, ngủ anh một lúc nhé.”

Tôi không nói gì nữa, chỉ yên, ngắm anh nhắm mắt ngủ.

Cuối cùng cũng được thả lỏng.

Mơ màng, tôi nghe anh thầm bên tai:

“Gia Nặc… Bác sĩ làm kiểm tra hôm đó là người anh quen, ra… em không có bầu đâu.”

Tôi ngáp một : “Em rồi. Em đã thử que mấy rồi.”

Vì anh mà em nguyện bị lừa.

Vì anh mà em dốc hết sức.

ta giống nhau đến thế.

35

Ông ngoại Trì Việt xuất viện, tôi nhẹ cả lòng.

Chuyện đính hôn không bị hủy bỏ. Ba mẹ anh cũng không trách móc gì, còn đến nhà xin lỗi ba mẹ tôi.

Chỉ có điều, tôi vẫn chiếc nhẫn mà Trì Việt tặng hôm đó.

Chẳng bao lâu , tôi dọn ra sống cùng anh.

Tối nào không nấu cơm, anh cũng kéo tôi ra ngoài . xong, hai đứa tay trong tay tản bộ dọc các phố rực rỡ ánh đèn.

Khi đến cây cầu vượt, anh bất ngờ dừng lại.

Tôi cũng dừng theo – lại nơi này từng là điểm hẹn hò bí mật của cả hai, giờ tan học.

Năm năm trôi qua, nơi này cũng thay đổi như chính tôi vậy – từ thiếu niên ngốc nghếch thành người trưởng thành có gánh vác cuộc đời.

Cầu đông người qua lại, có nghệ sĩ đường phố chơi guitar.

Tôi tựa vào anh. Bỗng bị gì đó cấn vào bụng. Tôi tò mò thò tay vào túi áo khoác của anh, rút ra một hộp nhẫn.

Anh nhăn mặt “chậc” một tiếng, giật lại.

Tôi nhanh tay né, mở ra xem — là chiếc nhẫn đính hôn tôi chờ mãi !

36

Tôi phản ứng như trong hoạt hình: mắt sáng rực, miệng há to: “Woaaa!”

Anh hiểu tôi .

Chiếc nhẫn đơn giản mà tinh tế – viền bạch kim bóng loáng, ở giữa gắn viên kim cương vuông nhỏ xinh như một viên kẹo.

Tôi hào hứng: “Đeo cho em đi!”

“Em vội vậy à?” Anh trách đeo nhẫn cho tôi.

Chắc anh còn làm màn cầu hôn gì đó, không ngờ tôi lại phá bĩnh.

Tôi tiếc nuối: “Vậy là xong rồi? Không có cầu hôn gì à?”

Anh nhìn đồng hồ: “5, 4, 3, 2, 1.”

Chín giờ đúng.

Tôi kịp hiểu, xung quanh vang lên tiếng reo hò.

đầu lại — trên các tòa nhà cao tầng, hàng loạt màn hình LED sáng lên:

“❤️ MARRY ME ❤️ CY LOVE LJN”

Tôi hóa đá.

Người đi đường đều nhìn lên, xuýt xoa:

“LJN là ai vậy trời, ghen tị quá!”

Tôi ngại vui khóc.

Tôi nhìn Trì Việt, không tin nổi: “Anh…”

Anh đốt tiền chỉ để làm này à?!

Anh nghiêng đầu: “Ồ, tim ai đập dữ vậy?”

Trời ơi, miệng nói không, tim lại đập như trống trận.

Tôi ngượng không nói được lời nào.

Nhưng không cần.

Vì Trì Việt đã cúi xuống, đặt lên môi tôi một nụ hôn, thầm:

“Lương Gia Nặc…”

Tôi từng nghe rằng: nếu lòng yêu một người, bạn sẽ luôn gọi họ bằng tên đầy đủ.

Anh không cần nói tiếp, tôi cũng hiểu ý.

Tôi khẽ nhắm mắt, mỉm cười:

“Em cũng vậy, Trì Việt.”

37 (Chênh lệch 7 tiếng)

Cả đời Trì Việt luôn kiêu ngạo.

Việc năm đó anh ra nước ngoài du học, thực chất là vì Lương Gia Nặc đã khiến anh đau lòng đến tận xương tủy.

Năm năm ở Anh – là quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời anh.

Giữa London quê nhà có chênh lệch 7 tiếng.

Trên đồng hồ của anh luôn hiển thị hai múi giờ – một của nơi anh sống, một là giờ Bắc Kinh.

Mỗi nhìn đồng hồ, anh lại không kiềm được mà nghĩ:

“Giờ này, Lương Gia Nặc làm gì?”

Nhưng cũng chính vì khoảng cách 7 tiếng , anh lại ơn.

Bởi vì ít nhất, mỗi đến cô vào giờ đi ngủ, anh có tự an ủi mình:

“Cô ngủ đâu.

… chắc chắn không trong vòng tay một người đàn ông khác.”

Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó thôi…

Anh đã phát điên rồi.

Anh từng nghĩ quãng năm năm đó, mình sẽ sống trong trạng thái phát điên như vậy.

Năm đầu tiên, anh chìm trong tiệc tùng, chơi bời khắp nước Anh, sa đọa trong các hội nhóm du học sinh.

Năm hai, mệt mỏi cả xác lẫn tinh thần, anh bắt đầu lấy lại khí phách, chuyên tâm vào học tập.

Năm ba, anh bắt đầu tỏa sáng, nhận được vô số danh hiệu giải thưởng, lại trở thành “Trì Việt ưu tú” mà ai cũng đến.

Năm tư, anh dần chấp nhận cuộc sống mới, bắt đầu quên cô – ít nhất là cố gắng quên. Nhưng hễ nhìn những đôi tình nhân âu yếm, lòng anh lại nhói lên.

Cho đến năm năm, một ngày nọ, anh đi trong sân trường lướt qua một bóng hình quen thuộc.

Trong khoảnh khắc , tất cả cảm xúc bị anh chôn vùi suốt bốn năm qua ầm ầm trỗi dậy.

Anh chạy như bay tới, đặt tay lên vai người đó, giọng run run:

“Lương Gia Nặc?”

Cô gái lại, mặt đỏ bừng.

Là một nữ sinh Hàn Quốc xa lạ.

Anh cứng đờ tại chỗ, chỉ thốt được một câu:

“Xin lỗi.”

Rồi… mọi trong lòng anh lại nữa bị đè nén xuống, lý trí lại chiếm thế thượng phong.

Đêm đó, anh một mình đến quán bar uống rượu.

Điện thoại rung lên.

Cuộc gọi từ trong nước.

Tên hiển thị là: “Phương Dao.”

Là hai chữ gắn liền tên .

Anh tắt máy theo bản năng, nhưng không hiểu

Lại dừng lại.

vài giây do dự, anh lướt tay – nghe máy.

“Alo?”

[Hết]

Tùy chỉnh
Danh sách chương