Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, Hàn Liệt tức mức đập bỏ đi.
Anh không về họ Hàn, mà lái xe tôi.
Sau thản nhiên ở lại luôn.
Không biết anh nói gì với ba tôi mà hai thay nhau gọi điện dội bom, ép tôi phải về chuyến.
Tôi phiền mức không cách nào, đành mặt dày quay lại họ Ôn.
Vừa bước , tôi thấy hai đàn ông trong —
Ba tôi đang rửa bồn nước, Hàn Liệt thong thả đứng cạnh quầy cắt đồ .
Hàn Liệt vốn cao ráo thon gọn, nay thu lại hết góc cạnh, mặc chiếc sơ mi màu be nhạt, đeo thêm chiếc tạp dề màu hồng phấn, nhìn lại vài phần nhã dàng.
Kiểu này đúng là dễ khiến khác xiêu lòng.
Tôi nhìn mà chút nóng mắt, âm thầm chửi thầm câu: “Đồ giả tạo.”
Trong .
Ba tôi thấy tôi, sắc mặt chút trách móc.
Không đợi ông lên , tôi nhanh chân bước , thân mật khoác tay Hàn Liệt:
“Chồng à, không nói về vợ thế?
Lớn rồi giận dỗi như con nít.”
Là thừa kế, chỉ khi tôi thể hiện đủ chín chắn ba mới yên tâm giao quyền.
Mà gia đình hòa thuận, cũng là biểu hiện sự trưởng thành.
Không đợi Hàn Liệt kịp phản ứng, tôi nhanh tay đẩy ba khỏi :
“Ba, ba đi nghỉ đi, chỗ này để tụi con lo.”
cạnh quầy .
nước chảy êm , tôi và Hàn Liệt đứng sát nhau.
Tôi cúi rửa , giọng hạ thấp:
“Hàn Liệt, anh định giở trò bao giờ?
Anh tính sống luôn ở tôi, thay tôi phụng dưỡng ba à?”
Hàn Liệt xếp những quả cà chua bi cắt đĩa, giọng nhàn nhạt:
“, không phải chê tôi yếu, rất ghét tôi ?
giờ lại quay sang năn nỉ tôi về?”
Tôi hừ lạnh, giơ tay đóng mạnh vòi nước:
“Vợ chồng mới cưới mà đột nhiên sống riêng, anh muốn để tất cả đối tác làm đều biết hôn nhân chúng vấn đề à?”
Ánh mắt Hàn Liệt lạnh lùng quét tới, chuẩn bùng nổ.
Đúng lúc , khóe mắt tôi bắt gặp — ở , ba tôi đang đứng hai , lén lút thò nhìn .
4
Hàn Liệt rõ ràng cũng nhận .
Anh đột ngột ôm eo tôi đầy thân mật, cúi sát lại gần.
Từ góc nhìn ngoài — chẳng khác gì chồng dàng đang thầm lời yêu với vợ mới cưới.
Dựa góc độ che chắn, Hàn Liệt cúi nói khẽ tai tôi:
“Hôm qua, bác trai bác gái cho tôi xem ảnh hồi bé mặc quần thủng đũng.
Dễ thương hơn bây giờ nhiều.”
Muốn chơi trò trả đũa đúng không?
Tôi nở nụ cười thẹn thùng, gắp trái đưa lên môi anh :
“Mấy năm trước, công ty nào anh tới làm, cây phát tài trước cổng đều héo sạch.
Đoán xem ai là đổ nước sôi?”
Hàn Liệt luôn trái tôi đút, ánh mắt vừa dàng vừa cưng chiều:
“ hồi cấp ba lười thể dục, là tôi lén đăng ký cho chạy 800 mét ở hội thao.”
Hôm tôi chạy xong ngất xỉu luôn. Tôi nghi rồi, Hàn Liệt tốt bụng mức cõng tôi tới phòng y tế, hóa là lương tâm cắn rứt…
Tôi nghiến răng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại càng cười ngọt, dứt khoát tựa lòng anh :
“Anh thi toán cấp ba đoạt giải, hiệu trưởng bắt anh phát biểu dưới cờ, là tôi thay viên kẹo ngậm cổ họng anh bằng loại kẹo dừa dính răng đấy.
Lúc anh nói kẹt không phải do micro hỏng, mà là dính răng nghẹn họng chứ gì?”
là thời gian chúng tôi tranh đấu kịch liệt nhất.
Mà trớ trêu thay, lúc lại xếp ngồi cùng bàn.
Mỗi lần chơi, khi Hàn Liệt gục nghỉ trên bàn, tôi liền tranh thủ lục túi áo khoác anh để lấy kẹo.
Ai mà ngờ được, Hàn Liệt – “bông hoa lạnh lùng” nổi , lại nghiện kẹo như con nít?
Tôi trộm bao nhiêu lần, mà anh chẳng phát hiện gì.