Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40YU8WyGxF

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Tôi viện cớ có buổi phỏng vấn chiều, nhanh chóng rời khỏi nhà.

Tối về, vừa bước vào đã nghe tiếng bà ta trận lôi đình với chồng tôi:

“Dạo này Linh Sương làm sao ấy! Cơm cũng không đổi món, vòng cũng không mua loại tốt cho tôi!”

“Mẹ biết hôm nay tôi mất mặt thế nào không!”

“Thôi mà mẹ, chắc vợ con dạo này bận đi phỏng vấn thôi, không để ý.”

“Không thể! Tôi nhắc rồi mà! là… phát hiện ra chúng ta cố ý…”

“Không đâu. Với tính , nếu biết thì đã làm ầm lên rồi.”

“Không yên , tôi phải thử. À, của Lạc Lạc, chắc chắn để !”

“Ừ ừ, tùy mẹ, con bận đây.”

Tôi đứng ở cửa nghe rõ mồn một. Bà ta liếc thấy, cố tỏ ra tự nhiên:

“Song Song à, mẹ tính mai làm ít bánh crepe xoài, đem đến lớp cho Lạc Lạc và các ăn. Con thấy sao?”

“Được thôi ạ. Chỉ cần hỏi cô giáo có bé nào dị ứng xoài không. Mà xoài nhớ mua loại tươi mới đấy, mẹ nhé.”

Nói xong, tôi lặng lẽ về phòng.

hôm sau, tôi nghe tiếng bà ta cố tình nói to ngoài hành lang:

“Trời , xoài này để cả tuần rồi, không biết còn ăn được không nữa.”

Tôi vờ như không nghe, trùm chăn ngủ tiếp.

Chiều, đang dạo phố thì nhận được điện thoại từ cô giáo:

“Chị là mẹ Lạc Lạc phải không? Lạc Lạc gặp chút sự cố rồi… anh chị mau đến viện nhé.”

Tôi báo cho chồng, rồi cùng anh ta vội vã chạy đến.

Trước mắt là cảnh tượng hỗn loạn — một nhóm phụ huynh đang vây quanh mẹ chồng, vừa mắng vừa đẩy.

“Mẹ! Lại nữa đây?!” chồng tôi gầm lên.

“Bà là phụ huynh của Thẩm Lạc đúng không? Lương bà để đâu rồi hả, xoài thối mà cũng đem cho bọn nhỏ ăn! Tưởng con chúng tôi là thùng rác à?!”

“Không chỉ xoài, mà còn bột quá hạn nữa! Muốn hại chết người chắc!”

“Đúng đấy, con tôi vẫn còn đau bụng đây này!”

“Đền tiền! Đền tiền!”

Tôi quay sang mẹ chồng, giọng run run “đầy lo lắng”:

“Mẹ! Con đã nói xoài phải mới cơ mà! nay con còn chở mẹ đi siêu thị! Mẹ không mua à?”

Bà ta lí nhí:

“Thấy xoài trong siêu thị mười mấy tệ một cân, quá… nên mẹ nghĩ rửa lại ăn cũng được. Bị đau bụng là do bọn nhỏ bụng yếu thôi!”

“Bà nói cái hả!”

“Đồ đàn bà độc ác!” — đám phụ huynh ào lên, đánh mắng bà ta túi bụi.

Ngoài mấy đứa dị ứng không ăn, cả lớp hơn mươi bé đều bị ngộ độc.

Cuối cùng, chồng tôi phải đền ba nghìn cho mỗi gia đình — tổng cộng sáu vạn, mới dẹp được.

“Con trai à, mẹ chỉ là…” — vừa về đến nhà, bà ta đã lí nhí biện hộ.

“Tiết kiệm! Tiết kiệm! Cái xoài thối của mẹ đáng giá mấy chục tệ, mẹ biết hôm nay con phải đền nhiêu không?! Sáu vạn đấy mẹ ạ!”

“Trời đất , mấy người đó sống ác quá! Chỉ đau bụng tí xíu mà đòi đền tiền! Toàn đồ rác rưởi!”

Bà ta giận dữ chửi đổng.

“Mẹ mà còn như thế này, nhà này sớm muộn cũng tán gia bại sản!” — Thẩm Phong thất vọng về phòng.

“Con ghét bà nội! Các trêu con, nói con có bà nội keo kiệt, nhà con nghèo, toàn ăn đồ thối!” — Lạc Lạc òa khóc.

Tôi nhẹ giọng dỗ:

“Lạc Lạc à, bà nội không cố ý đâu, chỉ là bà muốn tiết kiệm thôi.”

“Con ghét bà nội! Ghét bà nội!” — gào lên, chạy vào phòng.

Tôi không nhìn mẹ chồng, chỉ lặng lẽ theo vào an ủi con.

Sau đó, bà ta tạm thời im hơi lặng tiếng một thời gian.

Rồi một hôm, vừa đóng tiền điện xong, bà than thở:

quá trời, tiền điện tháng này mấy trăm lận.”

Tôi thong thả đáp:

“Bình thường thôi mẹ. Xe của Thẩm Phong là xe điện, ngày nào cũng phải sạc mà. Vậy còn rẻ chán.”

hôm sau, tôi nghe tiếng chồng la lớn:

“Mẹ! Chìa xe của con đâu rồi!”

“Không biết, chắc Lạc Lạc nghịch đâu đó thôi!”

“Giờ sao đây, con muộn làm rồi! Thôi, con gọi xe vậy.”

Bà ta vội đẩy từ cầu thang ra một chiếc xe đạp cũ:

“Con , đừng đi taxi, tốn tiền lắm…”

3

“Đi xe đạp đi, vừa khỏi tắc đường, vừa tiết kiệm lại rèn luyện sức khỏe nữa.”

“Mẹ, thế này không ổn đâu.”

Cuối cùng, chồng tôi không chịu ánh mắt thúc ép của mẹ, đành ngoan ngoãn dắt xe đạp đi làm.

Trưa hôm đó, khi tôi chuẩn bị ra ngoài thì nhận được điện thoại từ viện:

“Người nhà của Thẩm Phong phải không? Anh ta nay gặp tai nạn giao thông, mời gia đình đến ngay viện trung .”

Tôi và mẹ chồng vội vàng chạy đến.

Chồng tôi nằm trên giường , tay chân bị cố định, đau đến mức gào lên.

“Bác sĩ! Chồng tôi sao rồi?” Tôi giả vờ lo lắng.

nhân bị một người giao hàng chạy ngược chiều tông phải. Người đi đường gọi cấp cứu. Chẩn đoán ban đầu: gãy xương cẳng chân, lệch đốt cổ. Ít nhất phải nằm một tháng.”

“Cái… cái này… phải tốn nhiêu tiền ạ?”

“Cả phẫu thuật lẫn phục hồi, tầm bảy đến tám vạn.”

“Cái ! thế à! Trời … lỗ rồi, lỗ rồi!” — mẹ chồng hét lên như bị rút ruột.

Tôi lạnh giọng:

“Mẹ! Có phải mẹ cố tình giấu chìa xe của Thẩm Phong để tiết kiệm vài trăm tiền điện phải không?!”

Chồng tôi nghe thế, lập tức quát lớn:

“Mẹ! Có phải mẹ giấu không!”

“Chẳng phải tiền điện tháng này cao quá sao, mẹ chỉ nghĩ đi xe đạp cho tiết kiệm thôi mà.”

“Mẹ! Tiền sạc xe mỗi ngày nhiều nhất mười tệ, mẹ đi, tiền viện phí giờ là nhiêu!”

“Đúng rồi! Đòi bồi thường! Tìm cái người tông xe mà đòi!” — bà ta mắt.

“Người ta chạy rồi! Mà có tìm được thì họ cũng đâu có tiền!” chồng tôi nghiến răng.

“Không thể trách mẹ được mà…” — bà ta luống cuống.

“Mẹ! Đều tại mẹ! Con vừa nhận một dự án, làm tốt thì thưởng ba mươi vạn đấy! Giờ thì xong hết rồi! Mẹ về đi, con chẳng muốn nhìn mặt ai nữa!”

Sau một tháng điều trị, Thẩm Phong được xuất viện. Anh ta đem chỗ thuốc chưa uống đặt trên bàn.

“Mẹ, đây là thuốc bác sĩ kê ạ.”

“Con khỏi rồi, không cần uống nữa.”

“Trời , phí thế này, tội quá…” — bà ta lẩm bẩm.

Tối đó, nói là đi dạo cho tiêu cơm, nhưng chẳng lâu, hàng xóm gõ cửa nhà tôi:

“Song Song à, mẹ chồng con vừa ngất ngoài đường, người ta đưa đi viện rồi, mau qua đi!”

Đến viện, bác sĩ đang rửa ruột cho bà ta, vừa làm vừa mắng:

“Bà không hiểu thì thôi, các người trẻ cũng chẳng hiểu à? Uống thuốc bừa thế này hỏng hết dạ dày, loạn tiêu hóa là phải!”

Thì ra, bà ta thấy vứt thuốc đi thì phí, nên trộn thuốc vào cơm rồi ăn.

Thẩm Phong trận lôi đình, dọa nếu bà ta còn thế nữa thì gọi anh họ trên thịt hết gà vịt trong chuồng.

Bà ta mới chịu yên.

Vài hôm sau, chồng tôi mang về mấy hộp quà sang trọng:

“Quà tặng lãnh đạo, cảm ơn người ta đã cho con nghỉ phép dài ngày.”

“Trời, thế này à?” — mẹ chồng vuốt vuốt lớp giấy gói.

“Một hộp hơn ngàn đấy, mẹ cẩn thận kẻo hỏng.”

Bà ta nhìn hóa đơn, ánh mắt lóe lên tính toán. Tôi biết ngay — lại sắp có trò mới.

Nhưng lần này, tôi không ngăn, ngược lại còn chờ kịch .

Tối, tôi lén đi theo bà ta đến cửa hàng trà cao cấp.

Bà ta gào lên:

“Tôi không cần biết! Mấy người là đồ lừa đảo! Đồ chưa , tại sao không cho lại!”

“Thưa bà, hàng bán ra không có lỗi, chúng tôi không nhận đổi .”

“Không đổi à?! Được thôi!” — bà ta ngồi phịch sàn, la lớn —

“Cửa hàng lừa đảo! Hàng chưa cũng không ! Bắt nạt dân nghèo! Mọi người đừng có mua ở đây nữa!”

Quản lý chịu không , đành nhún nhường:

“Được được, chúng tôi , nhưng bà phải mang cả hộp quà trở lại.”

“Cái hộp này còn dùng được, tôi mua lại, cho các người trăm tệ.”

“Bà , thế không được đâu…”

Ánh mắt bà ta trừng lên, quản lý đành nuốt lời.

Thấy bà ta hí hửng ôm tiền về, tôi yên quay về trước.

Tối, chồng tôi giận đùng đùng, ném đống hộp quà đất, chè xanh tung tóe — nhưng toàn là… hạt hướng dương.

Hóa ra, khi anh ta mang quà đến tặng lãnh đạo, không lâu sau đã bị gọi vào phòng nói .

“Tiểu Thẩm này, năng lực cậu không tệ, nhưng nhân phẩm cũng quan trọng lắm. Hộp quà này, tôi không dám nhận, cậu mang về đi.”

ra — toàn hạt dưa, thậm chí có cả nấm mốc!

“Mẹ! Có phải mẹ làm không!” — anh ta giận dữ ném hộp vào người mẹ.

“Mấy hộp quà đó thế, mẹ nghĩ sếp của con nhiều quà rồi, chắc cũng không ra đâu. Mẹ chỉ muốn tiết kiệm thôi. Mẹ còn tiền mua lại cái hộp cho đẹp đấy! Đây, hơn mười ngàn lại cho con, mẹ chuyển ngay!”

“Tiền! Mẹ tưởng tiền là tất cả sao! Mẹ có biết người ta sẽ nói về con, về Lạc Lạc không!”

“Mẹ chỉ muốn tiết kiệm, chứ có làm sai đâu!” — bà ta vẫn trơ trẽn.

Không khí căng như dây đàn.

“Thôi được rồi, mẹ vào phòng nghỉ đi.”

Bà ta hừ lạnh, quay người đi.

Tôi dịu giọng an ủi:

“Đừng giận nữa anh. Ngày mai mua ít quà mới, mang đến xin lỗi lãnh đạo là được.”

“Em nói , mẹ anh làm ra trò thế chứ.”

Tôi khẽ cúi đầu, nói nhẹ:

“Anh à, em nghĩ… là để mẹ đưa Lạc Lạc về chơi hè. Cũng tiện để mẹ nghỉ ngơi, anh thấy sao?”

Anh ta lập tức đồng ý:

“Ý đấy! Đợi con nghỉ hè, anh gửi người họ về luôn. Anh thật sự không chịu mẹ nữa rồi.”

Mọi tiến triển thuận lợi hơn tôi tưởng.

Nhưng chỉ ngày sau, tin dữ ập đến.

Khi chúng tôi về đến , con trai tôi — Lạc Lạc — đã nằm lạnh lẽo, khuôn mặt trắng bệch.

Tôi gào khóc, ngã quỵ bên thi thể con.

“Lạc Lạc! Con ! Mẹ đến rồi đây! Con mắt nhìn mẹ đi! Sao lại thành ra thế này!”

Chồng tôi đứng bên, nước mắt chảy dài.

Hàng xóm khó xử kể lại:

“Bà mẹ chồng cô… để tiết kiệm nước, bắt thằng bé ra sông rửa bát. Ai ngờ trượt chân rơi sông…”

Tôi như phát điên, lao tới tát bà ta một cái trời giáng:

“Tất cả là lỗi của bà! Chút nước thôi mà tiếc! mới chín tuổi! Bà giết con tôi! Bà con lại cho tôi!!”

“Mẹ, Lạc Lạc cũng là cháu mẹ mà!”

“Tôi… tôi không cố ý! Tôi chỉ muốn tiết kiệm chút tiền nước thôi!”

“Tiết kiệm! Tiết kiệm! Bà tiết kiệm đi, tiết kiệm luôn đến quan tài cho rồi!” — tôi đẩy mạnh, bà ta ngã dúi dụi.

Chồng tôi kéo tôi ra, tôi lại quát:

“Ly hôn! Tôi muốn ly hôn! Anh chọn đi — mẹ anh tôi!”

“Con à… mẹ là người nuôi con khôn lớn năm…” — bà ta khóc lóc.

“Được, được, ly hôn thì ly hôn.”

Cả im lặng. Để bù đắp, Thẩm Phong giao cho tôi căn hộ ở trung thành phố.

Cuối cùng, tôi thoát khỏi cái nhà vô ơn ấy.

Tôi tìm được việc dạy vẽ — sống an yên, tự do.

Không lâu sau, họ hàng báo tin Thẩm Phong đã chết.

Giống như kiếp trước, Trương Thuý Hoa — mẹ chồng cũ của tôi — lại cưới cho anh ta một người vợ mới: Hình .

Cô ta được đón về thành phố, ngày ngày hầu hạ mẹ con họ như nô tỳ, ăn uống kham khổ với danh nghĩa “tiết kiệm cho vợ chồng”.

Một hôm, cô ta làm rơi lọ kem dưỡng da bằng thủy tinh, nhờ mẹ chồng dọn giúp.

Bà ta tiếc của, mua lọ rỗng y hệt, đổ lại kem cũ vào trong.

hôm sau, bôi kem lên mặt — và bị những mảnh thủy tinh vụn cứa nát làn da.

Cô ta hóa điên, đánh đập mẹ chồng túi bụi.

Bất đắc dĩ, Thẩm Phong lại phải gửi mẹ về .

Về đến nhà, bà ta phát hiện mất chìa .

Kiếp trước, cũng vậy — khi đưa Lạc Lạc về , cửa cũng biến mất.

Thẩm Phong nhíu mày:

“Đợi tí, gọi thợ đến.”

“Gọi mà gọi, lắm đấy, vặn vài cái là mấy trăm rồi!” — bà ta la lên.

“Con trai, trèo lên tầng ba vào trong ra là được mà.”

“Ừ, cũng không cao lắm.” Anh ta định trèo.

“Mẹ! Nguy hiểm lắm!” — tôi từng nói thế, và kiên quyết gọi thợ đến, tốn ba trăm, bị bà ta cằn nhằn suốt nửa năm.

Nhưng kiếp này, không có tôi.

Thẩm Phong nghe lời mẹ, trèo lên.

Tường còn ướt sau trận mưa đêm qua — trượt chân, rơi đất.

Chưa kịp chờ xe cứu thương, anh ta đã tắt thở.

Trương Thuý Hoa khóc gào, nhưng hàng xóm chỉ nhìn lạnh nhạt:

“Bà ta tiết kiệm đến phát điên rồi. Giết cháu, giờ lại hại chết con.”

“Trời đất , nhà này toàn chết thảm. Tốt nhất tránh xa ra.”

Nghe tin Thẩm Phong chết, gom hết tiền trốn.

Nửa năm sau, lại có tin Trương Thuý Hoa chết.

Vì tiết kiệm điện, bà ta không bật đèn buổi tối.

Nửa đêm dậy đi vệ sinh, bị vấp ghế ngã đập đầu đất, chết tại chỗ.

Năm ngày sau, người ta mới phát hiện xác bà ta.

Dân làng sợ hãi, gói đại tấm chăn, quăng vào núi.

ra, đúng như bà ta mong muốn —

Cuối cùng cũng… tiết kiệm được thật rồi.

-HẾT-

☕️ Góc sự nhẹ của ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ này được mình từ phần mềm dịch.

này, mình không tính phí, không bán VIP, không chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu thấy đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi thôi chứ chưa làm giàu được từ đâu huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

NGUYEN THI XUAN

MB 0977309504

💬 “Ủng hộ để bé khỏi nhà đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 5k – mình cười hí hí cả buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ mới


🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim để lại comment là vui cả ngày đó!

Thương yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu – làm vì đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương