Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5q08Josy8T

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Trong ấn tượng của ta, Khương Bắc chỉ có gió cát mịt mù, cỏ cây chẳng mọc. Cho đến khi đích đặt chân đến, tận mắt thấy cảnh phồn hoa náo nhiệt, ta thoáng có cảm giác đang ở kinh đô.
Bao năm , Mộ Trì Dã quản lý Khương Bắc rất tốt. Chỉ chốc lát mà ta đã thay đổi cái nhìn về hắn và vùng đất này.
Có hắn, hẳn là may mắn cho Khương Bắc, cũng là phúc phần cho Đại Ninh chúng ta.
Hôm ấy, sợ ta buồn, Mộ Trì Dã đưa ta đi dạo khu chợ. Ta thích thú quan sát mọi thứ, cái gì cũng lạ lẫm. Hắn hết mực chiều ý, cùng ta dạo suốt cả ngày.
Mãi đến khi một phó tướng ghé tai hắn thầm gì đó, hắn cau mày, dặn ta đứng đợi.
Ta đang chán, bỗng một giọng quen từ phía sau:
“Công chúa!”
Ta giật mình quay lại, trông thấy kẻ mà ta cứ ngỡ đời này không gặp nữa. Tạ Lan! Hắn đứng đó, hai mắt đỏ hoe, dõi theo ta sợ ta biến mất ngay tức khắc.
Tạ Lan lao tới, túm chặt cổ tay ta:
“Công chúa, ta biết nàng không tự nguyện cưới hắn. Theo ta về đi, ta đưa nàng trở lại kinh thành.”
Ta bừng tỉnh, hất tay hắn ra:
“Sao lại ở đây?”
Không hắn nên ngồi tít ở kinh đô làm cao cao tại thượng ư? Cớ gì chạy đến Khương Bắc?
Tiếc thay, mắt hắn thoáng ánh vẻ xót xa:
“Ta biết nhất định nàng có nỗi khổ riêng, mới gả cho Mộ Trì Dã. Về với ta, những việc khác ta lo liệu.”
Ta cười giễu:
“Ta chẳng có ẩn tình gì hết, ta tự nguyện, hơn nữa ở đây ta sống rất tốt. Nếu không có việc chi, mời quay về.”
Tạ Lan tin. Thấy ta không chịu, hắn nghiến răng:
“Công chúa, chẳng nàng muốn gả cho ta sao? Chỉ cần nàng quay lại, ta cưới nàng.”
Ta trân trối, không dám tin tai mình.
“ quên từng gì rồi ư?”
Rõ ràng đây hắn bảo đời này không màng lấy vợ, xin ta đừng gây khó. Ta cũng đã làm theo, đi lấy người khác, hắn đuổi theo làm gì? Huống hồ hôn giữa ta và Mộ Trì Dã hệ trọng xã tắc, hắn muốn xóa bỏ là .
Tạ Lan nhìn ta, giọng đầy tha thiết:
“Công chúa, từ nhỏ ta tụng kinh niệm Phật, ngoài Tố Tố, nàng là người thứ hai khiến ta xao động. kia ta chưa hiểu lòng mình, đến khi nàng đi rồi ta mới biết bản vốn không rời nàng .
, quay về đi, cho ta cơ hội bù đắp.”
Nếu những lời này một tháng , dù rõ phía là vực sâu, ta cũng chẳng ngại lao xuống. Tiếc rằng giờ đã muộn. Đã bỏ lỡ, là bỏ lỡ.
Ta mím môi, sắp từ chối bỗng một giọng trầm thấp cất lên từ sau:
“ , đây!”
8
Mộ Trì Dã đứng sau lưng, đưa tay về phía ta. Ta theo phản xạ định bước tới, Tạ Lan liền giữ chặt, ánh mắt khẩn cầu:
“Công chúa, đừng đi.”
Mộ Trì Dã lóe vẻ khó chịu, hằm hằm nhìn tay Tạ Lan, nheo mắt đầy nguy hiểm.
Ta giật tay khỏi hắn, nhấn mạnh:
“Tạ Lan, ta đã thành rồi, vả lại ta rất thích cuộc sống hiện tại, không muốn ai quấy rầy. về đi.”
Đôi mắt Tạ Lan lập tức đỏ hoe. Hắn căm tức nhìn Mộ Trì Dã:
“Nhưng người nàng yêu là ta!”
“Đó là chuyện kia.”
Đúng vậy, ta từng rất thích hắn, nhưng từ lúc quyết định buông tay, ta chưa hề nghĩ đến quay .
Sắc mặt Tạ Lan trắng bệch. Hắn muốn gì thêm, Mộ Trì Dã đã hết kiên nhẫn, lôi ta đi thẳng. Tạ Lan toan đuổi theo, liền bị mấy hộ vệ cản lại.
Vừa phòng, Mộ Trì Dã ép ta cửa, phủ xuống những nụ hôn nóng bỏng sóng tràn. Tới khi buông ra, giọng hắn pha chút cảnh cáo:
“ , sau này nếu nàng nghĩ đến kẻ khác, coi chừng ta… cắn nàng đấy.”
mùi dấm chua thoang thoảng, ta phì cười:
“Vậy chàng canh chừng ta cẩn thận.”
Hắn thế, cắn nhẹ lên môi ta, trầm giọng:
“Có ta ở đây, đừng ai mong đem nàng khỏi ta.”
Sáng hôm sau, Tạ Lan đưa bái thiếp đến gặp ta. Mộ Trì Dã chẳng thèm xem, hất thẳng ra ngoài. Thấy không , hắn đích tới cũng bị quản gia chặn cửa.
Làm bao năm, Tạ Lan chịu nổi đối xử lạnh nhạt này? Ta ngỡ hắn đành bỏ cuộc, ai dè hắn lên tiếng muốn “đấu công bằng” với Mộ Trì Dã.
Và khi ta hay tin, cả hai đã động thủ. Lúc ta đến nơi, Tạ Lan đã bị đánh gần hấp hối. Dẫu gì Mộ Trì Dã cũng sinh trưởng trong quân doanh, cầm binh Khương Bắc mười năm, Tạ Lan sánh nổi.
Nhìn Tạ Lan nằm đó, máu me khắp người, trong mắt ta tràn nỗi bực bội:
“Tạ Lan, rốt cuộc muốn thế ?”
Hắn vẫn câu cũ:
“Công chúa, theo ta về.”
Không ngờ hắn lại cứng thế, suýt nữa ta buột lời chửi rủa. Ngừng một hơi cho bình tĩnh, ta đứng thẳng, nghiêm mặt nhìn xuống:
“Ta đã chúng ta không thể, tức là không thể. Cái cách bám riết này chỉ khiến ta chán ghét.”
Lệ hắn bỗng rơi, đau đớn gào lên:
“ sao? Rốt cuộc ta chỉ muộn một bước thôi, sao nàng chẳng cho ta một cơ hội?”
Không! Ta đã thích hắn bảy năm trời. Trong suốt bảy năm, chỉ cần hắn ngoái nhìn ta một lần, chúng ta đã chẳng đến nông nỗi này.
9
Hôm ấy, Tạ Lan ngất đi, Mộ Trì Dã sai người đưa hắn về. Để dưỡng , hắn mới yên tĩnh đôi chút.
Mộ Trì Dã bực mình hắn, dâng thư lên Hoàng huynh, toan tống cổ hắn về kinh. Không ngờ chưa nhận hồi đáp, quân địch thình lình tập kích.
Hôm đó ta đang ngủ mơ màng, Tạ Lan bỗng xông đánh thức:
“Công chúa, mau đi theo ta, địch đã tràn đến. Ở đây không an toàn.”
Ta giật mình tỉnh.
“Mộ Trì Dã ? Hắn đang ở ?”
Thấy ta hỏi tên Mộ Trì Dã tiên, Tạ Lan khựng lại, nhưng vẫn đáp:
“Hắn đã dẫn quân đi nghênh chiến.”
Ta xốc chăn đứng dậy:
“Ta muốn tìm hắn.”
Tạ Lan giữ ta:
“Mộ Trì Dã ở Khương Bắc bao nhiêu năm, đã quen ứng phó loại tình huống này. Nàng mù quáng đến đó chỉ vướng tay chân. Nhanh theo ta rời đây.”
Lời hắn cũng có lý, ta đành mơ hồ theo hắn ra ngoài. Liên tục mấy hôm chẳng tin tức gì của Mộ Trì Dã, dân chúng trong thành cũng hoang mang.
Tạ Lan lại khuyên:
“Công chúa, chốn này không an toàn, hay nàng về kinh cùng ta , sau đó muốn trở lại, ta không cản.”
Ta chẳng suy nghĩ liền cự tuyệt. Ta là thê tử của Mộ Trì Dã, cũng mang phận công chúa Đại Ninh, sao có thể bỏ lại hắn và bá tánh rút chạy lúc này?
“Không. Ta muốn ở lại, cùng mọi người giữ vững Khương Bắc.”
Tạ Lan bất lực, chỉ đành lưu lại bên cạnh.
Sau đó mấy ngày, có tin trên tiền tuyến rằng Mộ Trì Dã bị nặng, ta không thể ngồi yên, nhất định đòi đi tìm chàng. Tạ Lan dẫn người theo. Vừa đến gần doanh trại, bị binh lính chặn. May thay phó tướng của Mộ Trì Dã nhận ra ta, mới cho .
Ta tưởng thấy Mộ Trì Dã hôn mê bất tỉnh, nhưng ai ngờ chàng đang ngồi bên án, chỉ lấm vài vệt máu trên giáp, chẳng có tích đáng kể.
Ta nhẹ nhõm, nhào đến ôm chặt chàng, nước mắt rơi ngay:
“Mộ Trì Dã, chàng dọa chết ta rồi.”
Chàng đỡ lấy ta:
“ , sao nàng đến đây?”
Ta nghẹn giọng:
“Ta chàng bị , muốn đến xem ra sao.”
Chàng mỉm cười:
“Đây chỉ là kế nghi binh. Thấy không, ta vẫn lành lặn.”
Ta giận dỗi đấm một cái lên ngực:
“Chàng chết khiếp ta à!”
Mộ Trì Dã siết chặt ta:
“Xin lỗi. Sau này có chuyện gì, ta nhất định báo , không để nàng sợ hãi nữa, không?”
Tạ Lan đứng nhìn khung cảnh ấy, hụt hẫng nhận ra: Hắn đến muộn. Cô nương bảy năm trời đuổi theo hắn, trong lòng giờ đã cất chứa một người khác.
10
Ta chẳng rõ Tạ Lan rời Khương Bắc lúc , cũng chẳng bận tâm. Sau đó, Mộ Trì Dã sợ ta gặp nguy, ra lệnh đưa ta về hậu doanh. Dẫu không muốn, ta hiểu mình ở lại chỉ thêm vướng bận.
Dù vậy, mấy đêm liền ta chẳng chợp mắt, lo cho chàng. Trong cung thuở xưa ta từng trải cảnh này, nhưng với Mộ Trì Dã, e là chuyện thường. Nghĩ thế, lòng ta bỗng dâng trào xót. Cũng từ đó ta biết, bản thật yêu hắn rồi.
May mắn một tháng sau, chiến chấm dứt, Mộ Trì Dã trở về. Hôm ở phiên chợ, chàng nhận tin đối phương sắp tấn công, âm thầm chuẩn bị, nên quân ta tổn thất không lớn, kẻ địch chùn tay chẳng dám quấy nhiễu trong thời gian ngắn.
Ta ôm chàng, nín thở hồi lâu rồi khẽ cười đầy bí ẩn:
“Ta cho chàng một tin vui: chàng sắp làm phụ rồi.”
Toàn Mộ Trì Dã run lên, dường không tin tai, nhìn ta sững sờ:
“ , nàng… thật chứ?”
Ta mỉm cười gật . Trong chớp mắt, mắt chàng lóe niềm vui sướng tột cùng. Chàng vùi cổ ta:
“ , ta hạnh phúc quá. Cảm ơn nàng, đã đến bên ta.”
Ta vòng tay ôm lại chàng. Ta cũng mừng, rốt cuộc kiếp này, ta và chàng không lỗi nhịp.
Từ khi cố hầu gia đời, Mộ Trì Dã một mình ở Khương Bắc trấn thủ nhiều năm, Đại Ninh mà lập vô số công lao, lại bị bao người ghen sợ. Nhưng kể từ giờ, chàng đơn độc, có ta và hài tử kề bên.
Về sau ta mới hay, Tạ Lan chẳng rời Khương Bắc, mà dâng thư từ chức , rồi tới ẩn cư tại một am miếu hoang, cạo xuất gia. Biết tin, ta sửng sốt hồi lâu.
Mộ Trì Dã tức đến suýt phá luôn ngôi miếu, chửi hắn chẳng có ý tốt. Ta chỉ buồn cười, bởi hễ dính đến Tạ Lan, chàng lại mất bình tĩnh thế.
Mọi chuyện với Tạ Lan ta đã xếp lại sau lưng. Hiện tại, ta chỉ muốn cùng Mộ Trì Dã, cùng hài tử, vui vẻ trải ngày tháng.
Một năm sau, ta sinh cho Mộ Trì Dã một tiểu thế tử. Cùng lúc ấy, Đại Ninh ký hiệp ước đình chiến với láng giềng, mấy chục năm biên cương vô .
Đúng dịp Hoàng huynh nhiều lần gửi thư thúc giục ta về kinh thăm. Ta mang theo hài nhi và Mộ Trì Dã trở lại hoàng cung sau bao ngày xa cách.
Nhưng bóng dáng Lưu Tố Tố chẳng thấy . Hỏi ra mới biết, nàng lén lút dan díu với thị vệ, bị Hoàng huynh bắt tại trận, cuối cùng lãnh chén rượu độc. Lúc sinh thời, nàng hạ sinh một công chúa, giao cho phi tần khác nuôi.
Đối với kết cục ấy, ta không thấy bất ngờ. Năm xưa, tiến cung, nàng bỏ rơi Tạ Lan; sau Tạ Lan thành , nàng lại dây dưa với hắn. Giờ rơi kết cục bi , âu cũng là gieo gió gặt bão.
Hồi cung, Mộ Trì Dã dẫn ta đi tẩm điện, nhìn cây đại thụ bên tường thành, giọng chất chứa hoài niệm:
“ , nhớ lúc nhỏ ta thường leo tường ngóng nàng không? Khi ấy ta đã nghĩ, nàng xinh đẹp thế, lớn lên chắc chắn ta cưới, để nàng làm nương tử của ta.”
hắn vậy, ta hừ khẽ:
“Ai mà quên nổi, lúc đó ta chúa ghét .”
Hắn cười vô lại:
“Thế bây giờ sao?”
“Chàng đoán đi.”
“Bản hầu văn võ song toàn, phong lưu tuấn tú, ta đoán nàng mê ta chết rồi.”
“Không biết xấu hổ!”
“Xấu hổ để làm gì? Ta chỉ cần nương tử của ta thôi!”
-HẾT-
☕️ Góc tâm nhẹ của bạn beta ~ ☕️
Chào mọi người! Bộ này mình beta từ phần mềm dịch.
Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu bạn thấy đọc ổn ổn, vui vui… cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, … không lỗi tại mình nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta thôi chứ chưa làm giàu từ huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):
NGUYEN THI XUAN
MB 0977309504
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu nghèo” 🙏
🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí cả buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ mới
🔸 50k – mình ra mới nhanh chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!
yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu beta – làm đam mê, sống nhờ 😎