Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Hắn tôi, lưỡi dao vẫn áp vào cổ:

“Tôi không tin.”

Tôi buông lỏng toàn thân, không hắn thấy ý định chống cự, giọng nhẹ nhàng:

“Thật mà, tôi không đâu. Anh muốn gì cũng được. Bỏ dao xuống đi, tôi anh cũng không muốn làm hại tôi mà, đúng không?”

Giọng nói mềm mại của tôi dường khiến hắn bình tĩnh lại.

Hắn từ từ hạ dao xuống, miệng lẩm bẩm:

“Tôi mà… cô yêu tôi… tôi …”

Tôi nén ghê tởm, khẽ nắm lấy tay hắn, đồng thời ngón chân chạm nhẹ Tiểu Vương đang nằm dưới đất.

Anh khẽ gật , rồi nhẹ nhàng bò dậy, tiến lại sau lưng chúng tôi.

Khi Lão Lý đang đắm chìm mê tưởng, hắn ôm chặt lấy tôi.

Ngay khoảnh khắc đó, Tiểu Vương lao tới, cánh tay kẹp mạnh cổ hắn, ghì xuống.

Tôi nhân cơ hội trượt người xuống, ôm chặt lấy hai chân hắn.

Lão Lý bị chúng tôi khống chế, điên cuồng giãy giụa.

Hắn tung chân đá mạnh, trúng thẳng vào ngực tôi.

Tôi ngã xuống đất, thở dốc từng hơi.

Hắn gào lên điên loạn:

“Cô… cô lừa tôi!!”

Tiểu Vương siết chặt cổ hắn, quát:

“Mau! Tìm gì đó trói hắn lại!”

Tôi lao đến bàn trà, vớ lấy cuộn băng dính.

Tiểu Vương đã đè hắn xuống sàn, gối và trọng lượng cơ ghì chặt.

Tôi xé băng dính, cùng Tiểu Vương quấn quanh cổ tay hắn hàng chục vòng.

Sau đó trói chặt luôn chân hắn.

Khi chắc chắn rằng hắn không cử động nữa, tôi mới thả tay.

hai chúng tôi đều phịch xuống đất, thở hổn hển.

Tiểu Vương giữ chặt hắn dưới sàn, rồi đi bật lại cầu dao điện.

Ánh sáng sáng bừng khắp phòng — cảm giác vừa tỉnh lại sau một ác mộng.

Tôi xuống tay mình, bị băng dính siết đến rớm máu, đau rát từng .

Căn phòng tan hoang, đồ đạc khắp nơi.

Tiểu Vương đè lên lưng Lão Lý, toàn trọng lượng ghì chặt hắn.

Miệng hắn vẫn lẩm bẩm kẻ điên: “Cô lừa tôi…”

Tôi và Tiểu Vương nhau — rồi cùng nở một nụ cười nhẹ nhõm, vừa thoát khỏi địa ngục.

15

Không lâu sau đó, hai đội cảnh đã đến nhà.

tôi, sau khi không liên lạc được với tôi, đã lập tức báo cảnh về.

hàng xóm — những người từng đến gõ cửa — cũng gọi báo cảnh vì cho rằng nhà tôi đang xảy ra bạo lực gia đình.

Khi cảnh phá cửa xông vào, trước mắt họ là một căn nhà tan hoang cùng Lão Lý bị trói nằm dưới đất.

Những hàng xóm nhiệt tình đi theo cảnh cũng sững sờ:

“Sao lại thế … chẳng phải là bạo hành vợ à?”

Tôi lao vào lòng , bao nhiêu sợ hãi, căng thẳng suốt đêm vỡ òa, bật khóc nức nở.

Lão Lý bị áp giải đi.

Sau khi cảnh đưa hắn đi, chúng tôi mới đó, khu có một nhà khác bị trộm.

Bố mẹ của đứa nhà ấy đều là bác sĩ, thường xuyên trực đêm, nên tối đó chỉ có đứa con ở nhà một mình.

Nhưng thật may, đó bà ngoại của đứa đã đến đón nó đi chơi.

Camera nhà họ ghi lại được cảnh Lão Lý đang cạy cửa xông vào.

Nghĩ lại mà rùng mình.

Sau đó, chúng tôi thay toàn ổ khóa.

Và gửi tặng Tiểu Vương — người quản lý tòa nhà — mười lá cờ khen dũng cảm cứu người.

anh ấy nhận được, nụ cười rạng rỡ không dứt trên môi.

16

Hơn một sau, tôi bế đứa con mới sinh ra khỏi tháng ở cữ, ra trạm giao hàng gần khu chung cư lấy bưu kiện.

Trên đường, tôi gặp lại Tiểu Vương.

Anh vui mừng vẫy tay:

“Chị Di! Đi đâu thế ạ?”

Tôi mỉm cười đáp:

“Đi lấy tã cho , hàng vừa về.”

“Chị vừa bế con vừa lấy hàng, bất tiện lắm. em giúp cho.”

“Ha ha, vậy thì phiền em rồi nhé~”

Trạm giao hàng mới nằm ngoài khu dân cư, phải đi một quãng đường khá dài.

Trên đường, tôi nghe Tiểu Vương kể rằng — Lão Lý đã bị tuyên án, có lẽ sẽ phải tù nhiều .

Vì vụ của hắn, khu chung cư siết chặt an ninh hơn bao giờ hết, cấm người lạ ra vào.

Tôi đưa mã nhận hàng cho Tiểu Vương rồi đứng đợi ở bãi cỏ gần đó, ôm con lòng.

Bỗng, một chiếc xe tải nhỏ đến.

Tôi lùi lại vài bước tránh đường.

Xe lại dừng ngay trước mặt tôi.

Chẳng bao lâu, một người đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ đen bước xuống, mở cốp sau, bắt dỡ những túi hàng to.

Khi đi ngang , hắn liếc tôi một cái.

Đôi mắt đó… sao tôi thấy quen quen.

Khi Tiểu Vương từ trạm bước ra, người đàn ông ấy đang bưng một thùng hàng đi vào.

Hai người lướt ngang nhau, rồi hắn bỗng dừng lại.

Hắn thả thùng hàng xuống đất, chộp lấy vai Tiểu Vương.

Tiểu Vương sững người:

“Anh gì ơi, anh làm gì vậy?”

Giọng hắn khàn khàn, chậm rãi:

“Anh là Tiểu Vương của ban quản lý đúng không? Cái người được khen dũng cảm cứu người đó?”

Tiểu Vương ngượng ngùng gãi :

“Vâng, là tôi, haha.”

Người đàn ông không nói thêm, quay lại tiếp tục khuân hàng.

Tiểu Vương ôm bưu kiện của tôi, vừa đi vừa cười:

“Chị Di, giờ em nổi tiếng rồi nhé.”

Tôi vẫn suy nghĩ — đôi mắt ấy giống ai lắm.

Khi chúng tôi đi một con hẻm nhỏ, chỉ cần rẽ là tới cổng khu,

Bất ngờ, Tiểu Vương bị ai đó kéo mạnh từ phía sau.

Anh quay lại — vẫn là người đàn ông khi nãy.

“Anh có chuyện gì vậy?”

Người đó Tiểu Vương, rồi liếc tôi.

Tay trái hắn nắm chặt lấy Tiểu Vương, tay phải giấu túi quần.

Một linh cảm xấu trào lên, tôi khẽ lùi lại vài bước.

Đột nhiên, hắn rút dao từ túi ra, đâm thẳng vào Tiểu Vương!

Tiểu Vương phản ứng nhanh, thùng bỉm vừa lấy che chắn.

Mũi dao cắm phập vào đống tã giấy.

“Anh làm cái gì vậy?!”

Tôi ôm con, người run lên bần bật, cố thều thào:

“Hình … là Lão Lý…”

Tiểu Vương vừa giữ thế phòng thủ, vừa đáp:

“Không nào!”

Với hình cao lớn, Tiểu Vương nhanh chóng tước được con dao, bẻ ngược tay hắn.

“Chị Di, đừng dọa mình nữa. Lão Lý đang tù, sao ra được!”

Nói rồi anh kéo khẩu trang của người đàn ông xuống:

“Không tin à? Xem , sao có là—”

Anh sững lại:

“Lão Lý?!”

17

Rất lâu sau đó, tôi vẫn chưa hoàn hồn khỏi sợ hãi ngày ấy.

Mãi đến khi cảnh đến bắt người, mọi chuyện mới sáng tỏ.

Lão Lý thực ra là hai người.

Họ là cặp song sinh.

Nhưng suốt bao , họ chỉ một thân phận duy nhất sống.

Người anh — thật thà, nhút nhát — từng chịu nhiều sỉ nhục khu.

Người em quyết định trả thù thay anh trai.

Không ngờ lại bại lộ tại nhà tôi.

Sau đó, người anh trốn tránh suốt một .

Khu quản lý nghiêm ngặt, anh ta không vào, nên xin việc tại trạm giao hàng trước cổng khu.

Từ ngày Tiểu Vương được khen lên báo, anh ta ghi nhớ khuôn mặt ấy, thề sẽ trả thù cho em.

Âm thầm ẩn mình hơn một , cuối cùng hắn cũng gặp được Tiểu Vương.

Nhưng hắn quá liều lĩnh — thân hình gầy yếu sao đấu lại Tiểu Vương, người ngày càng khỏe mạnh sau một luyện tập.

Kết quả, hắn bị bắt gọn.

Tiểu Vương lại được tặng thêm một bằng khen dũng cảm.

Lần sau tôi gặp anh, anh cười rạng rỡ:

“Chị Di, chị đúng là quý nhân của em đó.”

Tôi chỉ cười, thầm nghĩ — thằng lạc quan thật,

Nếu lần sau lại gặp kẻ xấu khác, chẳng phải lại thành bia sống sao…

18

Người anh của Lão Lý chỉ bị giam vài tháng rồi được thả ra.

Nghe tin ấy, lòng tôi lại bất an.

Sau khi bàn với , chúng tôi quyết định bán căn hộ , chuyển đi nơi khác sống.

Muốn rời xa tất những gì đã từng xảy ra ở đây.

chuyển nhà, tôi bận việc đột xuất với đội bơi, chỉ lại tôi.

May mà anh đã thuê công ty chuyển nhà trọn gói, tôi không phải tự tay đóng gói.

Tôi gửi con về nhà mẹ đẻ, chờ dọn xong nhà mới sẽ đón về.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ.

Đến khi món đồ cuối cùng được đưa lên xe tải, Tiểu Vương thở hổn hển đến:

“Chị Di! Anh rể nói nay bận, bảo em giúp.”

Tôi cười:

“Xong hết rồi, em về đi, chị tự theo xe là được.”

Anh lắc :

“Không được đâu, một mình chị làm sao xuể. Em đi cùng, anh rể đã nhắn với sếp em rồi.”

Công ty chuyển nhà chuẩn bị hai xe tải —

Một xe lớn chở đồ đạc chính, một xe nhỏ hơn, chỉ chất nửa xe.

Tôi và Tiểu Vương trên xe nhỏ, đi theo sau.

Hai xe đi liền nhau suốt đoạn đường dài, cho đến một ngã tư —

Xe lớn rẽ trái, xe của chúng tôi lại rẽ phải.

Tôi đang định hỏi sao lại thế, thì điện thoại reo:

“Alo? Anh à?”

“May quá có Tiểu Vương giúp, chứ không chắc em theo xe mệt lắm.”

Giọng tôi bên kia bỗng ngạc nhiên:

“Anh đang ở nhà mới đợi em, anh đâu có nhờ Tiểu Vương giúp đâu…”

Tôi sững sờ, quay sang Tiểu Vương —

Cùng lúc ấy, đàm trên xe phát ra tiếng rè rè:

“Lão Lý, Lão Lý, bọn tao đã đến nhà chủ rồi, mày đi đâu thế?”

Tôi và Tiểu Vương cùng kinh hoàng quay sang tài xế.

Hắn gọi anh ta là… Lão Lý.

Chiếc xe tăng tốc, lao vun vút.

Tài xế giật đàm, ném ra ngoài cửa sổ.

Cảnh vật bên ngoài dần thưa thớt, trơ trọi.

Hắn quay lại, kéo khẩu trang xuống —

Lộ ra khuôn mặt giống hệt Lão Lý.

Hắn cười, tiếng cười rít lên quái dị:

“Ha ha ha ha ha… cuối cùng thì… chúng mày cũng rơi vào tay tao rồi!”

-HẾT-

☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn ~ ☕️

Chào mọi người! được mình từ phần mềm dịch.

, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu bạn thấy đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, chỉ thôi chứ chưa làm giàu được từ đâu huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

NGUYEN THI XUAN

MB 0977309504

💬 “Ủng hộ khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 mới


🔸 50k – mình ra mới nhanh chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng chiếc bóng, thả tim hay lại comment là vui ngày đó!

Thương yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu – làm vì đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương