Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Đối phương lập tức âm u chuyển sang tươi sáng.

Cười nói.

“Phải vậy chứ, hai ngày nữa phủ của ta sẽ tổ chức mã cầu hội, nàng đến lúc đó nhất định phải đến chơi nhé.”

Thấy nàng ta nhiệt tình như vậy.

Ta vừa định đồng .

Đằng sau ta đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh.

“Thôi đi, nàng ta vai không gánh tay không xách nổi, bình thường chỉ biết trồng hoa cỏ, đi đánh mã cầu? Lại để ngựa giẫm đạp mất!”

Ta theo bản năng quay đầu lại.

Vừa vặn đối diện mặt khinh thường của Bùi Cảnh Dực.

“Cấm Quân Thống Lĩnh Bùi, lời này của người nói ra, ta lại thấy phu nhân Bùi thẳng thắn sảng khoái, rất có phong thái của lão phu nhân lúc trẻ.”

“Đó là Quốc Công phu nhân nhìn lầm rồi!”

Bùi Cảnh Dực nói xong, một tay đoạt lấy rượu trong tay ta.

“Lần trước nàng uống rượu, cứ nhất quyết muốn nhào lộn trong sân, không những ngã sấp mặt, mà còn cào rách cả mặt ta, có bao lâu mà đã quên rồi sao?”

Mặt ta khi xanh khi trắng.

Mặc kệ hắn kéo ta đi.

Thế nhưng.

Đúng lúc này.

Quốc Công phu nhân đột nhiên lớn tiếng:

“Mang tấm chân tình ra kết bạn, lại ngay cả một rượu cũng không nể mặt, xem ra là ta không xứng để kết giao phu nhân Bùi rồi?”

Lời này vừa nói ra.

Mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn phía ta.

Ta lúng túng kéo kéo vạt áo của Bùi Cảnh Dực.

“Chỉ một thôi, không…”

Chưa kịp để ta nói hết.

Bùi Cảnh Dực lại cầm rượu lên.

“Lời này là lời gì chứ, nội tử tửu lượng không tốt, này ta uống thay nàng.”

Nói rồi, hắn nâng ly rượu lên, một hơi cạn sạch.

Sau khi đã đi xa.

Hắn hất tay tara.

Hắn hất tay ta ra.

Gương mặt u ám mà nói:

“Bản thân nặng nhẹ thế nào mà không biết? Còn dám động vào rượu nữa, ta sẽ đánh gãy tay ngươi!”

Ta im lặng.

Chỉ âm thầm giấu tay ra sau lưng.

“Thôi đi, đừng có ra ấm ức như vậy, cứ như ta ức h.i.ế.p nàng vậy. Lúc kết thúc thì đến đón ta, nghe rõ chưa?”

Ta nén lại chua xót nơi c.h.óp mũi.

Bất mãn mà nói.

“Ta biết rồi.”

Nhưng ta không ngờ.

Khi đi tìm hắn lần nữa.

Lại gặp phải hắn và Nguyệt Nhu ở nhau.

Trên con nhỏ u ám.

Hai người đứng đối mặt.

mặt Nguyệt Nhu dịu dàng.

Tựa hồ có thể nhỏ ra nước.

8 —

Ta siết chiếc khăn tay.

Khắc sâu cảm giác xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Để không khiến bản thân thêm khó xử.

Ta xoay người định rời đi.

Nhưng lại nghe Bùi Cảnh Dực cất giọng thô lỗ gọi ta:

“Thẩm , nàng chạy cái gì? Còn không mau lại đây đỡ ta!”

Ta gượng gạo nặn ra một nụ cười giả tạo.

“Không phải có cô nương ở đây sao?”

“Điện hạ Quận chúa cao quý ngàn vàng, sao có thể dùng như một nha hoàn? Mau lại đây!”

Ta chậm rãi dịch bước đến.

Ban đầu ta cứ hắn ta ghét ta làm hỏng chuyện tốt của hắn và Nguyệt Nhu.

Thật lòng muốn sỉ nhục ta.

Nhưng khi hắn đổ ập vào ta như một ngọn núi nhỏ.

Ta tin rằng.

Hắn thật đã say rồi. Ta bị hắn đè đến khó chịu. Chỉ có thể ôm lấy vòng eo phía sau của hắn, từng bước một dịch chuyển phía trước. Chẳng hề hay biết. Ánh mắt âm độc của Sở Nguyệt Nhu phía sau.

“Trời đất ơi, nặng quá!”

Sau khi quẳng Bùi Cảnh Dực lên sập. Ta đứng một bên thở hổn hển. Thấy hắn say bí tỉ như vậy. Ta liền nới lỏng cổ áo cho hắn, định bụng lau mặt cho hắn. Nhưng vừa chạm vào y phục của hắn. Hắn đột nhiên siết cổ tay ta. Thô ráp cất tiếng gọi.

“Sở Nguyệt Nhu?”

9 —

Bùi Cảnh Dực như thể ngủ mê mệt, nhìn ta chằm chằm hai cái. Sau đó lại như không có chuyện gì. Lại nhắm mắt lại. Ta nghiến răng. Ném khăn tay sang một bên.

Sáng hôm sau. Ta vừa định đứng dậy. Đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật mình.

“A! Ngươi, ngươi làm gì vậy, không biết người dọa người dọa chếc người sao!”

Bùi Cảnh Dực giữ nguyên tư thế vừa nãy. Cứ thế đứng bên giường nhìn ta.

“Thẩm , nàng ăn của ta, uống của ta, lại đối xử ta như vậy sao?”

“Để ta ngủ dưới đất một đêm, nàng muốn mưu sát phu quân của mình sao?”

Ta gần như ngay lập tức phản ứng lại. Chắc là do giường quá nhỏ, Bùi Cảnh Dực lúc trở mình đã rơi xuống đất. Ta mím môi, ngữ khí cũng chẳng khá hơn là bao.

“Liên gì đến ta, ngươi không hài lòng thì đi tìm Sở cô nương mà than vãn, nàng ta biết xót thương người đó.”

“Không như ta, chỉ biết làm ngươi mất mặt!”

Bùi Cảnh Dực nhìn chằm chằm ta. mặt đầy sốt ruột. Giọng cũng lớn.

“Liên gì đến nàng ta, nàng đây là vì chuyện hôm mà giận dỗi ta sao?”

Ta không nói gì. Chỉ cúi đầu kéo chăn.

Bùi Cảnh Dực càng thêm bực bội, đỏ mặt tía tai mở lời.

“Đàn bà thật phiền phức, rốt cuộc nàng…”

Hắn vừa mở miệng. Ta càng thấy chua xót. Thực không nhịn được. Nước mắt lã chã rơi xuống. lúc đó. Tiếng nói cũng chợt ngừng lại.

10 —

Thời gian từng giây từng phút trôi . Bùi Cảnh Dực chống nạnh đứng bên giường.

“Nàng, nàng khóc cái gì mà khóc? Ai khóc người đó có lý à?”

“Ta nói cho nàng biết, ta không ăn cái trò đó đâu!”

Khi vừa gả vào Quốc Công Phủ, ta đã biết sống hắn sẽ không dễ dàng gì. Nhưng ta không ngờ lại khó khăn đến mức này. đến những chuyện gần đây. Uất ức như sơn hồng bùng nổ. Phá tan lớp mặt nạ cố gắng gượng. Ta vùi đầu vào chăn. Khóc lớn hơn nữa.

Bùi Cảnh Dực tức giận đi đi lại lại. Đúng lúc ta hắn sẽ như lần trước, phất tay áo bỏ đi. Hắn đột nhiên cúi người xuống. Kéo ta ra khỏi chăn. tay to lau đi nước mắt trên mặt ta.

“Đàn bà thật phiền phức, cũng chẳng biết đâu ra lắm nước mắt đến thế, nàng là làm nước đấy hả?”

Bởi vì quanh năm luyện võ. Ngón tay Bùi Cảnh Dực đều là chai sần. Khi chà lên mặt ta. Làm ta hơi đau rát. không phải ngữ khí dịu dàng hơn một . Ta còn hắn cố trả thù.

“Ngươi buông ra, đừng chạm vào ta!”

Ta đẩy hắn ra, định co rụt vào góc tường. Nhưng lại bị hắn tóm .

Bùi Cảnh Dực thở dài một tiếng, mặt bất đắc dĩ nói.

“Nàng đi theo ta.”

Khi đến thi xã. Ta xa đã thấy Quốc Công phu nhân và một nhóm quý ở bên trong thưởng trà. Bùi Cảnh Dực dẫn ta đi nhỏ đến căn phòng bên cạnh các nàng.

“Hôm thật đáng tiếc, vốn định dùng rượu mạnh chuốc say Thẩm , xem nàng ta có thể làm ra trò cười gì, không ngờ Bùi Cảnh Dực lại ra mặt bênh vực nàng ta.”

“Ta cũng thấy lạ, Bùi Cảnh Dực này nhìn không giống như hoàn toàn không để tâm đến nàng ta a.”

“Dù sao cũng đội cái danh nhà họ Bùi, chắc là không muốn nàng ta làm mất mặt nhà họ Bùi thôi.”

Quốc Công phu nhân nhấp một ngụm trà, mặt tiếc nuối.

“Ai, chỉ thiếu nữa thôi, nàng ta mà đến mã cầu hội, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.”

Mấy người nhìn nhau, thâm cười một tiếng.

“Vẫn là Quốc Công phu nhân lợi hại, vài ba câu đã dỗ cho con nha đầu kia xoay mòng mòng.”

“Ai bảo người nhà quê lại nông cạn, nói vài câu đã tin sái cổ, còn muốn kết nghĩa tỷ muội ta, nàng ta xứng sao?”

Lúc quay . Ta chợt nhận ra mình sợ hãi. Hóa ra là rượu mạnh. Ngay cả Bùi Cảnh Dực còn say đến vậy. là ta uống. Hậu quả chắc chắn không thể tượng nổi.

Ta kéo tay áo Bùi Cảnh Dực, lay lay.

“Hôm đa tạ ngươi.”

Hắn liếc xéo ta một cái.

“Cảm ơn ta đã để ta ngủ dưới đất một đêm, nàng đúng là lương thiện.”

Ta giận đến đỏ bừng mặt.

“Bùi Thống Lĩnh, Bùi đại nhân, chuyện này không thể bỏ được sao?”

Bùi Cảnh Dực hừ lạnh một tiếng. Nhéo má ta một cái.

“Tiểu vô lương tâm, còn dám làm loạn ta, ta là vì ai chứ?”

Thấy thần sắc hắn nghiêm túc. Thậm chí còn lộ ra vài phần cưng chiều. Ta chớp chớp mắt. Đột nhiên cảm thấy có không hắn.

12 —

Trên quay . Xung quanh Hàn Lâm Viện rất náo nhiệt. Mọi người đều xôn xao tán.

“Đây chính là Trạng Nguyên Lang đó, quả nhiên là tài mạo song toàn, trong mấy tháng đã liên tục thăng ba phẩm, giờ đã vào Hàn Lâm Viện, tiền đồ rộng mở.”

“Chậc, người này trông tuổi không lớn, không biết đã cưới vợ chưa, chưa, e là nhà sẽ bị các quý chưa xuất giá đạp đổ ngưỡng mất.”

“Còn đến lượt người khác sao? Nghe nói lúc chàng ta tiến kinh ứng thí từng gặp thổ phỉ, suýt nữa mất mạng, may mắn được Thất công chúa cứu giúp, thật là một giai thoại đẹp.”

“Đừng nhắc nữa, ta trước đây từng thấy một phụ nhà quê xông vào phủ Trạng Nguyên, mặt dày mày dạn nói là vị hôn thê của chàng ta, rồi bị đuổi ra ngoài. Con gái bây giờ, vì muốn trèo cao thật là không thủ đoạn nào.”

Nhìn bóng lưng vừa xa lạ vừa quen thuộc kia. Mắt ta đột nhiên trở nên mờ mịt. Không đợi ta suy miên man. Bùi Cảnh Dực chẳng để tâm đặt cánh tay lên vai ta.

“Trạng Nguyên Lang cái c.h.ó má gì, trông môi hồng răng trắng, y như đàn bà, lão tử một tay là có thể xách lên được.”

Bị hắn xen ngang như vậy. Ta chợt cảm thấy thê lương trong lòng tan biến không dấu vết. Chỉ còn lại đầy phiền não.

“Ngươi có thể đừng thô tục như vậy không.”

Bùi Cảnh Dực lạnh lùng hừ một tiếng. Đột nhiên hạ thấp giọng :

“Này, cái loại thuốc dùng cho phụ nhân đó có thật hiệu nghiệm không?”

Ta ngẩn người. Sau đó chợt nhận ra hắn nói cái gì. Tránh ánh mắt hắn nói:

“Ngươi cái này làm gì, đâu liên đến ngươi.”

Bùi Cảnh Dực lý lẽ hùng hồn:

“Sao lại không liên đến ta? Ta tò mò mà, nói chứ, nàng dùng chưa?”

Thấy hắn hoàng luận chuyện riêng tư của giới như vậy. Mặt ta nóng bừng. Hất tay hắn ra rồi vội vã bỏ đi.

13 —

Đêm đó, ta ngủ không ngon giấc. Trong đầu toàn là những lời không rõ ràng của Bùi Cảnh Dực. Sáng hôm sau thức dậy vẫn còn mơ mơ màng màng.

Vốn đến sẽ nghỉ ngơi một lát. Nhưng khi đến . Đập vào mắt là một cảnh tượng tan hoang. Không chỉ ghế đều bị đánh đổ. Bình sứ cũng vỡ nát đầy đất. Trên còn dán một cái phong điều thật lớn.

Hai người học việc trốn trong góc tường lau nước mắt. Thấy ta đến. Cả hai vội vàng tiến lên.

“Chưởng quầy, cuối thì nàng cũng đến rồi.”

“Sáng nay vừa mở , Sở Nguyệt Nhu đã dẫn người xông vào, nói rằng nàng ta dùng thuốc cao nhà chúng ta mà mặt bị lở loét, cứ khăng khăng nói chúng ta hạ độc hại nàng ta!”

“Ta giải thích rằng lúc đó đã thử dùng ở , chắc chắn không phải thuốc cao nhà chúng ta có vấn đề, nhưng nàng ta nói gì cũng không nghe, trực tiếp sai người đập phá .”

Nhìn thấy tâm huyết bị hủy hoại trong chốc lát. Ta tức đến toàn thân run rẩy.

“Thật là không còn vương pháp nữa, đừng sợ, hai ngươi đi ta báo !”

“Chưởng quầy, người đến dán phong điều chính là người của phủ.”

Ta càng thêm tức giận.

nào mà lại ngang ngược đến thế?”

Lời vừa dứt, hai người nhìn nhau. Rồi lại ngập ngừng.

“Là Cấm quân.”

“Người bên ngoài đều nói, Sở Nguyệt Nhu đã thi đậu , cuối cũng chịu gật đầu muốn gả chồng, Bùi Thống Lĩnh cố ra mặt trút giận cho nàng ta, ép nàng tự mình rời khỏi phủ, để nhường chỗ cho nàng ta.”

Lời vừa dứt. Ta như bị người ta dội một chậu nước lạnh đầu xuống. trong ra ngoài lạnh đến thấu xương.

Khi thăm được nơi Bùi Cảnh Dực ở. Ta gần như là chạy thẳng tới. Bên ngoài bao sương tửu lầu. Ta thở hổn hển. Nghe thấy bên trong có tiếng cụng ly rượu.

“Này, các ngươi nghe nói chưa, Sở lão gia tử dùng quân công đổi cho Sở cô nương một chức , cũng xem như được như nguyện rồi.”

“Nàng ta không phải nói muốn lập nghiệp trước rồi lập gia đình sao? Giờ thì chuyện gả chồng có thể đưa vào lịch trình rồi.”

Nói đến đây. Mấy người liếc mắt ra hiệu cho nhau. Có một người to gan hơn, vỗ vai Bùi Cảnh Dực. vị thâm trường .

“Bùi Thống Lĩnh, ngài nói Sở cô nương như vậy, làm một th.i.ế.p thất có phải quá uổng phí không?”

Nghe lời này. Bùi Cảnh Dực vốn luôn cúi mắt ngẩng đầu lên. Từng lời từng chữ nói.

“Sở gia cũng là một thế gia đại tộc, làm th.i.ế.p thất quả thực là ủy khuất rồi, thế nào cũng phải là vị trí chính thê.”

Nghe thấy hai chữ chính thê. Lòng ta chợt trùng xuống. Hóa ra lời đồn bên ngoài là thật. Hắn ta thật muốn ta nhường chỗ sao.

Bên trong vẫn tán chuyện của Sở Nguyệt Nhu. Bùi Cảnh Dực lại đứng dậy cáo . Nói muốn rời đi trước. Hắn đẩy ra. Và ta bốn mắt nhìn nhau.

“Nàng sao lại đến đây?”

Ta lạnh mặt .

“Cấm quân niêm phong của ta, ngươi có biết không?”

Trước khi đến đây. Ta từng ôm một tia ảo . Bùi Cảnh Dực chưa từng đến đó, vạn nhất không biết đó là của ta thì sao. Hoặc giữa chừng có lầm gì chăng? Nhưng lời vừa dứt. Hắn lại gật đầu.

“Ừm, sau này nàng muốn mở, ta sẽ mở cho nàng một cái lớn hơn.”

15 —

Ta không . Tại sao hắn có thể nói nhẹ nhàng đến thế. đó đã tốn của ta tất cả tiền tích cóp. Việc làm ăn vừa khởi sắc. Mỗi chiếc ghế bên trong đều là do ta tự tay tỉ mỉ chọn lựa. Thậm chí bình sứ cũng do ta tự tay dùng nước sôi đun để khử trùng.

Ta căm hận siết nắm đấm. Móng tay ghim sâu vào lòng tay.

“Bùi Cảnh Dực, dựa vào đâu? Đó là tâm huyết của ta!”

“Ngươi dù có mở thêm một trăm cái nữa, cũng không phải là cái của ta lúc bấy giờ!”

“Vì Sở Nguyệt Nhu mà làm đến mức này, ngươi còn là người không?”

Nhắc đến Sở Nguyệt Nhu… như thể chọc vào tim Bùi Cảnh Dực. Hắn nhíu mày, mặt sốt ruột.

“Lại lôi nàng ta vào làm gì, nàng có thể đừng vô lý gây không!”

“Mở miệng là , ngậm miệng cũng là , lão tử thiếu tiền của nàng sao, hay là không nuôi nổi nàng?”

Phát tiết xong. Bùi Cảnh Dực như thể cố gắng kiềm chế điều gì đó, hít sâu hai hơi. Lại lần nữa nắm lấy cổ tay ta.

“Tóm lại, nhà trước đã, chuyện tàng gần đây nàng đừng đến nữa.”

Thấy hắn thản nhiên quyết định chuyện của ta như vậy. Ta không thể tin nổi nhìn hắn. Đột nhiên cảm thấy trước đây của mình là muốn sống cuộc sống yên ổn thật nực cười.

một luồng vô danh hỏa xông lên đầu. Ta mạnh bạo hất tay hắn ra. Buột miệng nói:

“Bùi Cảnh Dực, chúng ta hòa ly đi, chấm dứt thỏa thuận trước thời hạn.”

16 —

Ta vừa nói xong. Bùi Cảnh Dực mặt không thể tin nổi :

“Nàng nói gì?”

「Ta nói hòa ly, tối nay ta sẽ rời đi, nay sau, nam hôn gả, đôi bên không còn can hệ gì!」

Ta không muốn ở hắn thêm một giây phút nào nữa.

Vừa quay người định bước đi.

Thế nhưng lại bị Bùi Cảnh Dực một tay túm lấy vai.

Hắn nghiến răng ken két nói:

「Thẩm , nàng to gan đến thế sao, dám nhắc đến hòa ly? Lão tử đây có phải là đã quá nể mặt nàng rồi không!」

Lời vừa dứt.

Chưa đợi ta kịp phản ứng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương