Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

6

Kết quả giám huyết thống được gửi đến, bằng một cách cực kỳ hiệu quả và không thể từ chối.

Không phải chuyển phát nhanh, không phải thông báo qua điện thoại.

Tối hôm sau, tôi vừa đón Tiểu Dự từ trường mẫu giáo về, đang nấu cơm trong bếp chuông cửa vang lên.

Tiểu Dự chạy ra cửa.

Người đứng ngoài là trợ lý riêng của Thẩm Dục Bạch, một thanh niên tên , tôi gặp vài lần trước khi ly hôn.

Anh ta luôn không biểu cảm, việc cực kỳ chỉn chu.

Trong tay anh ta là một phong bì hồ sơ kraft màu nâu không có bất kỳ dấu hiệu nhận diện nào.

“Chị Giang, Tổng giám đốc Thẩm nhờ tôi đưa cái này cho chị.”

Giọng công thức hóa, anh ta đưa hồ sơ cho tôi, ánh mắt lướt qua Tiểu Dự đang tò mò ló đầu ra nhìn, ánh nhìn khẽ khựng lại một chút.

Tôi nhận lấy phong bì mỏng dính ấy, cảm giác lại nặng như ngàn cân.

Lòng bàn tay lập tức rịn mồ hôi .

“Cảm ơn.”

Tôi nghe thấy chính mình cất tiếng, giọng khô khốc.

khẽ gật đầu, không nói thêm , xoay người rời đi.

Tôi đóng cửa, tựa lưng vào cánh cửa ngắt, đập thình thịch như trống.

Tiểu Dự kéo tay áo tôi: “Mẹ ơi, chú đó đưa cho mẹ vậy?”

“Là… là tài liệu công việc của mẹ thôi.”

Tôi gắng gượng cười, giấu phong bì ra sau lưng.

“Tiểu Dự ngoan, ra phòng xem hoạt một lát nhé, mẹ nấu ăn ngay đây.”

Dỗ dành con vào phòng , tôi cầm lấy phong bì nóng bỏng tay đó, lặng lẽ chui vào phòng ngủ nhỏ, khóa trái cửa.

Phải hít sâu nhiều lần, tôi mới có thể để tay không run rẩy xé mép dán phong bì.

Bên trong chỉ có một tờ giấy.

Một tờ A4 mỏng manh, bảng biểu và dữ liệu lẽo.

Ánh mắt tôi bỏ qua cả thuật ngữ và con số, dừng lại chết lặng nơi những dòng kết luận ở :

【Căn cứ vào kết quả phân tích dấu hiệu di truyền DNA, xác mẫu xét nghiệm 1 (Thẩm Dục Bạch) là cha sinh học của mẫu xét nghiệm 2 (Giang Dự).】

【Xác suất huyết thống (RCP) lớn hơn 99.99%.】

Đen trắng rõ ràng, không thể chối cãi.

Như một tia sét giáng thẳng xuống đầu tôi.

cả hy vọng mong manh bị đánh tan không mảnh vụn.

Mắt tôi tối sầm, loạng choạng níu lấy tủ áo bên cạnh mới không ngã xuống.

Tờ giấy trên tay rơi lả tả xuống sàn.

Xong rồi.

Anh ta .

Tiểu Dự là con trai anh ta, bằng chứng sắt đá.

Sau cơn hoảng loạn ngập trời, chỉ lại một nỗi tuyệt vọng gần như tê liệt.

Bí mật tôi che giấu suốt năm năm, nay bị phơi bày trụi không chút khoan nhượng.

Tiếp sẽ ra sao?

Anh ta sẽ giành quyền nuôi con sao?

Với thủ đoạn và thế họ Thẩm, tôi lấy để tranh giành với anh ta?

Nhu Nhu sao?

Từ phòng truyền đến tiếng nhạc hoạt vui nhộn và tiếng cười khanh của Tiểu Dự.

Âm thanh đó như mũi kim đâm thẳng vào tôi.

Tôi ngồi bệt xuống sàn lẽo, tựa lưng vào tủ áo, hai tay ôm .

Nước mắt nóng hổi cùng vỡ òa, trào ra qua những kẽ ngón tay.

Tiếng nấc vô thanh nghẹn nơi cổ họng, nghẹt đến mức lồng ngực đau thắt.

Năm năm rồi.

Tôi một mình vượt qua giai đoạn thai nghén vất vả, vượt qua cửa tử lúc sinh nở.

Một mình thức trắng bao đêm con bệnh không ngủ, một mình chật vật vì kinh tế túng thiếu.

cả chỉ để giữ lấy một bầu trời nhỏ cho hai đứa con.

giờ đây, bầu trời đó… sắp sụp rồi.

Tiếng chuông cửa lại vang lên, gấp gáp và mang một áp khiến người ta không thể ngơ.

Tôi giật mình bật dậy khỏi sàn , vội vàng lau sạch nước mắt trên .

Ngoài phòng , tiếng hoạt của Tiểu Dự dừng lại, thằng bé hơi hoang mang gọi: “Mẹ ơi?”

“Tiểu Dự ngoan, vào phòng chơi nhé, mẹ ra cửa.”

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, vội nhặt bản giám trên sàn nhét vào ngăn kéo dưới cùng, hít sâu một hơi rồi cửa phòng ngủ.

Tiểu Dự ngoan ngoãn chạy vào phòng trẻ con.

Tôi đi đến cửa chính, nhìn qua mắt mèo.

Người đứng bên ngoài, chính là Thẩm Dục Bạch.

Anh thay một bộ vest xám chì kiểu dáng giản dị hơn, bớt đi sự sắc bén của thương trường, khí chất quanh người vẫn lùng áp đảo.

Khuôn anh trầm , môi mím chặt, hiển nhiên là kết quả và đến để chất vấn.

Chuyện phải đến, tránh không được.

Tôi nhắm mắt, cửa.

“Cô xem kết quả rồi chứ?”

Anh không vòng vo, giọng như băng, ánh mắt sắc như dao quét qua gương tôi vẫn vương nước mắt.

Tôi không trả lời, chỉ nghiêng người để anh vào .

Căn phòng nhỏ hẹp lập tức trở nên ngột ngạt vì sự xuất hiện của anh.

Thẩm Dục Bạch bước vào, ánh mắt lướt qua không gian đơn sơ ấm cúng, qua âm thanh đồ chơi mơ hồ phát ra từ phòng trẻ con, cùng dừng lại trên người tôi.

Trong mắt anh, lửa như sắp thiêu rụi cả.

7

“Giang Vãn,” anh tiến thêm một bước, khí thế dồn ép khiến tôi không tự chủ lùi lại, “ai cho cô cái gan đó? Hả? Dẫn con trai của tôi, trốn tôi suốt năm năm?!”

Giọng anh như nhấn nhá chữ, tiếng dội như sấm.

“Tôi không trốn!” Tôi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt dữ của anh, cảm xúc dồn nén vỡ òa . “Tôi chỉ muốn tránh xa anh! Chính anh là người đòi ly hôn! Là anh nói chỉ cần nhìn thấy tôi là cảm thấy ghê tởm! Tôi mang thai sao? Nói cho anh để bị anh sỉ nhục thêm lần nữa à? Hay để anh nghĩ tôi lại đang giở chiêu trò?!”

“Vậy nên cô tự ý sinh nó ra? Rồi giấu nó đi như giấu tang vật?”

Giọng Thẩm Dục Bạch bỗng cao vút, thái dương nổi gân xanh.

“Đó là con trai tôi! Là huyết mạch họ Thẩm!”

“Nó không phải ‘huyết mạch’ của anh! Nó là con trai tôi!” Tôi không nhịn được nữa, giọng run rẩy vì xúc động. “Là tôi mang thai mười tháng sinh ra! Là tôi một mình nuôi nấng đến bây giờ! Thẩm Dục Bạch, năm năm qua anh ở đâu? Anh có cha một ngày nào chưa? Giờ dựa vào đâu mà đến đây chất vấn tôi? Anh lấy tư cách ?!”

“Dựa vào tôi là cha ruột của nó! Dựa vào việc cô cướp đi quyền được có cha suốt năm năm của thằng bé!”

Anh gào lên, đôi mắt rực lửa, như thể vừa bị phản bội, vừa đau đớn tột cùng.

“Cô cướp luôn cả năm năm đó khỏi tôi! Giang Vãn, cô quá ích kỷ!”

“Ich kỷ?!” Tôi bật cười, nước mắt lại trào ra. “Tôi không ích kỷ sao sống được? Nói cho anh , để anh bắt tôi phá thai à? Rồi vứt bỏ chúng tôi như rác rưởi à? Thẩm Dục Bạch, chính là anh không cần chúng tôi! Chính anh là người ký vào đơn ly hôn! Là anh đuổi mẹ con tôi ra khỏi !”

Lời tôi như nhát dao cứa sâu vào anh.

Thân cao lớn của anh khẽ run, ánh mắt dữ dần dần chuyển thành đau đớn trầm lặng và… bối rối.

“Anh…” Anh mấp máy môi, nói đó, cánh cửa phòng trẻ con bất chợt bật .

“Mẹ ơi!”

Bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Dự xuất hiện ở cửa, hiển nhiên nghe thấy cuộc cãi vã.

Khuôn nhỏ nhắn lấm lem nước mắt, sợ hãi.

Thằng bé như viên đạn nhỏ lao tới, ôm chặt lấy chân tôi, rồi ngẩng đầu, trong giọng nói xen lẫn khóc nức và tức :

“Chú xấu xa! Không được bắt nạt mẹ cháu! Đi đi! Cháu ghét chú!”

Mọi lửa và chất vấn của Thẩm Dục Bạch đều đóng băng trong khoảnh khắc đó.

Anh như bị trói đứng tại chỗ, nhìn Tiểu Dự – đứa trẻ có khuôn giống hệt anh, đang trừng mắt nhìn anh thù địch và nước mắt.

Thằng bé đứng chắn trước tôi như một con thú con đang bảo vệ mẹ mình, tấm lưng nhỏ bé run rẩy kiên cường, như một cú đập mạnh vào anh.

Ánh mắt Thẩm Dục Bạch cuộn trào sóng dữ, rồi dần bình lặng, chỉ lại vẻ bối rối, đau đớn, gần như… không phải .

Anh từ từ quỳ gối xuống, cố gắng để ánh mắt ngang hàng với Tiểu Dự, giọng nói khản đặc chưa thấy:

“Tiểu Dự… chú…”

“Chú đi đi!”

Tiểu Dự vừa khóc vừa hét, ngón tay nhỏ chỉ thẳng ra cửa.

“Chú là người xấu! Chú mẹ cháu khóc! Cháu ghét chú! Ghét chú!”

Bàn tay Thẩm Dục Bạch đang vươn ra khựng lại giữa không trung, cùng đành buông thõng xuống.

Anh nhìn đứa con trai mang thù hận và sợ hãi nhìn mình, nhìn tôi với đôi mắt nước mắt và đề phòng, trong mắt lần đầu hiện rõ nỗi đau và… bất .

Anh đứng dậy, thân cao lớn thoáng chốc trở nên tiều tụy.

“Anh sẽ để liên hệ với em, về vấn đề quyền nuôi dưỡng của Tiểu Dự…”

Anh hít sâu một hơi, giọng trầm đục khản đặc, câu phía sau dường như không thể thốt ra nổi.

“Anh đừng hòng!”

Tôi lập tức cắt lời anh, ôm chặt Tiểu Dự vào lòng như thể đang bảo vệ pháo đài cùng.

“Thẩm Dục Bạch, trừ khi tôi chết, bằng không anh đừng mong mang Tiểu Dự rời khỏi tôi!”

Thẩm Dục Bạch nhìn tôi rất lâu, ánh mắt phức tạp đến mức khiến tôi co thắt.

Anh không nói thêm lời nào, xoay người rời đi, mang cả sự cô độc trầm nặng và cơn chưa kịp lắng xuống.

Cánh cửa khép lại, chắn giữa tôi và bóng lưng nặng nề ấy.

Tôi ôm Tiểu Dự vẫn đang nức nở, ngồi phịch xuống sofa, toàn thân như rút hết khí .

Quyền nuôi con… cùng anh ta vẫn nhắc đến.

Chiến tranh… chỉ mới bắt đầu.

________________

Thẩm Dục Bạch không lập tức dùng pháp luật để cướp Tiểu Dự.

Khoảng lặng ngắn ngủi này không phải vì anh ta nhân từ, mà giống như sự yên ả quỷ dị giữa tâm bão.

Anh dồn toàn bộ hỏa vào Nhu Nhu.

Hoặc phải nói đúng hơn: anh dùng việc điều trị của Nhu Nhu con bài khống chế tôi.

Ngày kiểm tra ống thông được xác rất nhanh – ba ngày sau.

– người anh ta phái đến – như một cỗ máy vô cảm, sắp xếp cả một cách nhanh chóng, gọn gàng.

8

Phòng bệnh cao cấp nhất.

Đội ngũ chuyên gia đầu ngành.

cả chi phí đều do phía anh chi trả, thậm chí không thông qua tôi một đồng.

Tôi bị gạt ra khỏi mọi quyết , chỉ lại cái danh “mẹ”, được phép túc trực bên Nhu Nhu.

Sự sỉ nhục và bất ấy khiến tôi nghẹn đến khó thở.

Sáng hôm đó, Nhu Nhu được đẩy vào phòng kiểm tra.

Thân bé nhỏ của con trong bộ áo bệnh nhân rộng thùng thình càng thêm yếu ớt.

Con bé nắm chặt tay tôi, mắt ngân ngấn nước: “Mẹ ơi, có đau không?”

“Không đau đâu, Nhu Nhu, chỉ như kiến nhỏ cắn nhẹ một cái thôi.”

Tôi cố nuốt nước mắt, cúi hôn trán con, “Con nhắm mắt ngủ một giấc, dậy là xong. Mẹ luôn đợi ở ngoài.”

“Dạ… Nhu Nhu dũng cảm.”

Con khẽ thầm, tự cổ vũ bản thân, rồi buông tay tôi.

Cánh cửa phòng kiểm tra từ từ khép lại, âm thanh ấy nặng nề như một tảng đá đè xuống ngực tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương