Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36XlbYBj

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

10

Từ năm ngoái sức khỏe ông đã bắt đầu yếu, năm nay dọn viện dưỡng lão, dần dần giao lại quyền lực cho lớp trẻ.

Đặc biệt là Phó Cảnh, là đứa cháu mà ông yêu thương nhất, cũng là người ông gửi gắm kỳ nhiều nhất, nắm giữ quyền lực lớn nhất trong tay!

Những năm qua dù Phó Cảnh từng bị liệt, thành tích anh làm được cũng là điều mà người lứa cả đời không với tới được.

Hôm qua vừa nghe nói những chuyện gần đây anh làm, ông suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ.

Phó Cảnh hơi cúi đầu, trong mắt đen phủ bi thương:

“Ông nội, xin lỗi, nhưng con không muốn từ bỏ Linh Nghiên.”

Rầm!

mắt đục ngầu của ông cụ Phó nheo lại, lại thêm một gậy nữa nện xuống người Phó Cảnh.

Ông ngồi ở vị trí cao đã lâu, xưa nay ít nói, nhưng lúc lại nói một tràng dài:

“Quỳ xuống! Nhà họ Phó nhà họ Lục do đời trước đã là kẻ thù truyền kiếp, điều đó không sai.”

“Nhưng cũng là không qua lại trong chuyện làm ăn, nhân tình, bao giờ làm lớn chuyện khó coi như thế .”

“Giờ mày lại đi bắt nạt con bé nhà họ Linh, để thiên hạ đều ! Mày bảo tao còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu?”

ngày nay vì đấu với Lục Văn Dật, mỗi ngày Phó Cảnh ngủ hai tiếng.

Liên bị đánh gậy khiến đầu óc anh choáng váng, chân tay mềm nhũn, suýt nữa ngất lịm đi.

Phó Cảnh không để tâm đến đau đớn, anh đến trước mặt ông nội, quỳ xuống cầu xin:

“Ông nội, ông giúp con hẹn Linh Nghiên ra gặp có được không? Cô ấy mềm , ông hẹn cô ấy chắc cô ấy sẽ chịu gặp…”

Ông cụ Phó nhìn đứa cháu trai trước giờ luôn kiêu ngạo lần đầu tiên quỳ trước mặt mình, trong mắt đục ngầu hiện lên một tia phức tạp:

“Nếu điều kiện để ta hẹn được Linh Nghiên ra, là phải tước quyền nhà họ Phó của con, con có không?”

Phó Cảnh không hề do dự, gật đầu:

“Con .”

Ông cụ Phó hít sâu một hơi, dưới ánh mắt mong đợi của Phó Cảnh, khẽ gật đầu:

“Được.”

Phó Cảnh dập đầu ba cái liền, vừa đứng lên, có lẽ vì nhiều ngày liền thức trắng cộng thêm bị đánh, anh ngã quỵ bất tỉnh.

Phải rằng thể trạng trước đây của Phó Cảnh cực kỳ tốt, bao giờ bị đánh vài gậy mà ngất đi như thế.

Ông cụ Phó cuối vẫn mềm , phất tay, ra hiệu cho quản gia đưa Phó Cảnh đến bệnh viện.

Sau khi ngất đi, Phó Cảnh cảm giác mình nằm mơ.

Trong mơ anh trở về năm năm trước, Linh Nghiên theo anh đến chùa Linh Huyền cầu nguyện.

Phó Cảnh đột nhiên ôm chặt lấy Linh Nghiên đang viết điều ước, cuống quýt nói:

“Nghiên Nghiên, anh đưa em đi đăng ký ngay bây giờ! Ngày mai chúng ta làm đám cưới được không?”

“Em không muốn kết hôn với anh, anh sẽ phản bội em, bây giờ em phải cầu nguyện để cả đời không còn gặp anh nữa…”

Cơ thể cao lớn của Phó Cảnh khựng lại, anh nắm lấy tay cô, mắt đỏ hoe van nài:

“Anh sẽ không phản bội em nữa đâu, anh đã thay đổi rồi…”

Anh muốn đưa tay ôm cô, nhưng Linh Nghiên lại lùi , lạnh lùng cười một tiếng rồi hóa thành một luồng khói xanh biến mất.

Phó Cảnh đau đớn bật khóc.

Đây là lần đầu tiên anh thật sự cảm nhận được nỗi đau xé tim rát ruột.

Không qua bao lâu, anh dần mở mắt, mùi thuốc sát trùng nồng nặc ùa đến.

Ông cụ Phó nhìn anh một cái, giọng khàn khàn:

“Tôi đã gọi điện cho Linh Nghiên rồi, nó nói có thể gặp cậu, nhưng điều kiện là phải dẫn theo Lục Văn Dật.”

“Nhưng nó bận ngày nay, rảnh buổi trưa ba ngày nữa.”

Nói rồi, ông cụ Phó nheo mắt đục ngầu, khí thế thân âm trầm uy nghiêm:

“Cậu chắc muốn gặp nó chứ? Nếu cậu , tôi sẽ tuyên bố tước quyền của cậu.”

“Phó Cảnh, tình cảm không chuyên nhất, làm được mà bỏ không xong, người như vậy không thích hợp để làm người .”

Đây là lần thứ hai ông hỏi anh.

cố chấp với lựa chọn của mình sẽ phải trả giá nặng nề, Phó Cảnh vẫn kiên :

“Ông nội, con muốn gặp cô ấy, không có cô ấy con sẽ chết mất.”

“Được.”

Tối hôm đó, ông cụ Phó công khai tuyên bố Phó Cảnh không còn là người của nhà họ Phó.

Khi Linh Nghiên nhận được tin, cô đang ăn tối Lục Văn Dật, Nhã Đào gọi đến.

“Nghiên Nghiên, xem tin ? Ông cụ Phó vừa tuyên bố Phó Cảnh không còn là người nữa, chắc là thất triệt để rồi.”

Linh Nghiên khẽ thu mắt, động tác cầm muỗng súp dừng lại.

Sáng nay ông cụ Phó gọi cho cô, hoàn hạ mình.

Ông thay mặt Phó Cảnh xin lỗi, còn chân thành hy cô chịu gặp một lần, để Phó Cảnh hoàn chết tâm.

Linh Nghiên rõ, bây giờ nhà họ Phó nhà họ Lục đã trở mặt không còn chút thể diện nào.

Nếu cô không ra mặt, mối quan hệ giữa hai nhà sẽ còn tục xấu đi.

Thế là cô gặp, điều kiện phải có Lục Văn Dật đi .

Linh Nghiên khẽ nói:

“Nghe nói thời trẻ ông cụ Phó một mình vực dậy gia tộc giữa thời điểm suy tàn, dĩ nhiên ông có con mắt dùng người của mình.”

Đầu dây bên kia Nhã Đào phụ họa:

“Còn tin nóng nữa nè, ông bố họ Tề đã bán Tề cho một lão nhà giàu hơn năm mươi tuổi, giá bảy triệu đấy, lão đó bụng bia, răng vàng miệng.”

“Tề bị ép đi đăng ký kết hôn, nghe nói hôm đó phát điên lần, cảnh sát còn phải can thiệp.”

“Có người chụp được cảnh nó khóc lóc trước cổng cục dân chính, khóc nhìn mà muốn đánh cho bớt giả tạo.”

Linh Nghiên còn nói gì, thì bên cạnh Lục Văn Dật gắp cho cô một cái cánh gà kho, mỉm cười nhẹ:

“Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng hận, cô ta khóc nhìn đáng thương thì sau còn có nhiều lúc để khóc .”

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, Phó Cảnh cũng không rảnh rỗi.

Để thể hiện thành muốn níu kéo, anh tìm luật sư soạn hẳn một bản hợp ‘chuyển nhượng bộ bất động sản siêu xe’ sang tên Linh Nghiên.

cần cô ký, bộ tài sản của anh sẽ thuộc về cô.

Anh còn lặng lẽ tìm hiểu sở thích của cô, ghi chú lại từng điều.

Làm xong tất cả cũng vừa đến ngày hẹn.

Phó Cảnh dậy từ sớm trang trọng chỉnh tề, theo ông cụ Phó đến buổi gặp.

Tại một phòng VIP trong khách sạn năm sao.

Phó Cảnh ngồi đó nhìn chằm chằm cửa ra , trong tay cầm hợp mua Bugatti.

Cửa mở, hai bóng người cao ráo .

Linh Nghiên Lục Văn Dật nắm tay nhau, cả hai mặc đồ xám ton-sur-ton, thân toát lên sự hạnh phúc.

Linh Nghiên ngồi xuống, khẽ gật đầu với ông cụ Phó.

Ánh mắt Phó Cảnh rơi lên gương mặt lạnh nhạt của cô, tim như bị bóp nghẹt, đau đến không thở nổi.

Từ lúc nào, cô không còn mỉm cười với anh nữa?

Phó Cảnh lấy bản hợp chuyển nhượng tờ giấy ghi những điều cô thích, giọng khàn khàn:

“Nghiên Nghiên, em xem đi, anh thật sự thay đổi rồi.”

“Anh là thành tâm muốn em quay lại, em tin anh lần cuối được không?”

Linh Nghiên liếc nhìn tờ giấy ghi chép, cô nhặt lên rồi xé vụn, lạnh lùng nói:

“Tờ giấy bị xé rồi, anh có thể trở lại như trước không?”

Phó Cảnh nắm chặt tay, giọng run rẩy:

“Ai cũng có lúc phạm sai lầm, em không thể cho anh một cơ hội sửa sai sao?”

“Không muốn cho, bởi anh không đáng.”

Linh Nghiên nói rất bình tĩnh, nhớ lại chuyện một tháng trước, giọng vẫn nhàn nhạt:

“Phó Cảnh, tôi đã từng thật yêu anh, nhưng bây giờ tôi cũng thật không yêu nữa.”

Bề ngoài cô mềm mại hiền hòa, nhưng một khi đã quyết thì sẽ không thay đổi.

Dù khi rời khỏi Phó Cảnh cô không gặp Lục Văn Dật, cô cũng sẽ sống tốt một mình.

Sắc mặt Phó Cảnh càng lúc càng trắng bệch, Linh Nghiên tục:

“tôi thật sự hy , nể tình tôi đã chăm sóc anh năm năm, anh đừng làm phiền tôi nữa.”

“Giữa chúng ta… đừng gặp lại.”

Nói xong, Linh Nghiên không còn nhìn biểu cảm của Phó Cảnh, ánh mắt cô rơi Phó lão gia – người từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng.

“Phó gia gia, những lời cần nói cháu đã nói hết, Văn Dật sẽ không tục gây khó dễ cho Phó thị nữa, cũng mong ngài nhớ rõ điều đã hứa với cháu.”

Hôm đó, khi Phó lão gia gọi cho cô, hy cô đến gặp Phó Cảnh một lần.

Thật ra cô đã đưa ra hai điều kiện.

Một là mang Lục Văn Dật theo.

Hai là hy Phó lão gia có thể quản được Phó Cảnh, đừng để anh ta tục dây dưa với cô nữa.

mắt đục ngầu của Phó lão gia cụp xuống, đáy mắt mang theo một tia tiếc nuối.

Cả đời lăn lộn thương trường, ánh mắt nhìn người của ông luôn rất chuẩn xác.

Nếu Linh Nghiên chịu gả cho Phó Cảnh, Phó Cảnh lại vững vàng ngồi vững ghế , Phó thị nhất sẽ vươn lên tầm cao mới.

tiếc, Phó Cảnh không có số đó.

Phó lão gia lấy ra một bao lì xì đỏ từ trong túi, đưa cho Linh Nghiên:

“Lâm nha đầu, tân hôn vui vẻ, đây là chút tâm của ta.”

Linh Nghiên nhìn bao lì xì trước mặt, mắt hoe đỏ.

Tám năm yêu đương với Phó Cảnh, ngoại trừ Phó Tần, Phó lão gia là trưởng bối hiếm hoi trong Phó gia thật chấp nhận cô.

Cô nhận lấy bao lì xì, không kiêu ngạo không khúm núm đáp:

“Cảm ơn Phó gia gia, xin lỗi, vãn bối còn có việc, xin phép cáo lui.”

Phó lão gia gật đầu, cuối vẫn không nhịn được mà thở dài một hơi.

Ngoài phòng bao, Linh Nghiên đi được thì Phó Cảnh đã chạy ra.

Anh nhìn bóng lưng cô, lớn tiếng gọi:

“Linh Nghiên, có thể ôm anh lần cuối không?”

Linh Nghiên nhíu mày, lạnh lùng từ chối.

Hành lang, một bóng người bỗng lao ra.

Tề vừa thấy Linh Nghiên, sắc mặt méo mó, nhanh tới, cầm lọ axit sulfuric đậm đặc lao thẳng mặt cô.

Lục Văn Dật nhíu mày, muốn chạy đến che cho Linh Nghiên, nhưng vì đang thanh toán với phục vụ, khoảng cách khá xa.

Phó Cảnh thấy vậy, lao đến, dùng thân thể trước người Linh Nghiên.

Axit sulfuric dội lên đầu lưng Phó Cảnh, nhanh chóng ăn mòn da thịt anh.

Cơn đau thấu xương ập đến, cho dù là Phó Cảnh luôn nhẫn nhịn, cũng không kìm được mà gào thét.

Linh Nghiên sững sờ vài giây, đến trước mặt Tề , giáng một bạt tai khiến mặt cô ta sưng đỏ:

“Tề ! Cô điên rồi sao? Cô dám tạt axit người ta!”

Nếu không phải Phó Cảnh che , bây giờ người bị hủy dung chính là cô!

Tề ôm mặt sưng, ánh mắt không cam nhìn Phó Cảnh bị thương, giọng run run:

“Anh… sao anh lại che cho cô ta! Em tạt cô ta, không làm anh bị thương…”

Linh Nghiên nhíu mày, giơ tay tát thêm cái nữa thật mạnh.

“Cứ đợi đấy, Phó gia sẽ không tha cho cô!”

“Tôi cũng không tha cho cô!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương