Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5q08Josy8T

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ tôi âu yếm, nhẹ nhàng đội vương miện tôi.
“Chà, vương miện công chúa nhỏ xinh trời luôn.”
Tôi sờ vương miện, toe toét.
Giả vờ không thấy vẻ mặt muốn bể răng Chu Tuyên bên cạnh.
“Phải , giờ vẫn thích đua chứ?”
Chu Tuyên , ánh mắt đầy hoài niệm: “Anh nhớ mùa hè năm bọn mình mười bảy tuổi, cùng trốn học đi đua ở trường đua. Chớp mắt một cái, đã nhiều năm vậy .”
Mẹ tôi bật khẽ, phẩy : “Lâu lắm không , nghề quên sạch .”
“Thời tiết hôm nay đẹp thế, hay mình đi ôn lại kỷ niệm cũ đi.”
Chu Tuyên chìa với mẹ tôi.
Ngay sau .
“Bốp” một tiếng, tôi đặt bàn mũm mĩm mình vào lòng bàn anh .
“Dạ ơi! muốn !”
Chu Tuyên nhìn tôi, lông mày giật giật.
Anh há miệng định nói, mẹ tôi lại tiếng trước:
“Không được Miểu Miểu, nhỏ, đua nguy hiểm lắm, không được đâu.”
“Không đâu không đâu!” Tôi bật chế độ trẻ vô địch, bắt lăn lộn ăn vạ. “Mẹ ơi muốn cơ mà!”
……
Nửa tiếng sau.
người bọn tôi cùng đứng trước chiếc lắc bên đường.
lắc hình Dê Vui Nhộn quê mùa, nhạc thiếu nhi kêu lanh lảnh.
Mặt Chu Tuyên đen đít nồi.
Lúc mẹ tôi đi đổi xu, anh nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi chằm chằm:
“ 5 tệ, tự một mình được không?”
Tôi lắc .
“ keo kiệt hà, bạch nguyệt quang chỉ để gặp một lần thôi đã hẳn 500 nghìn tệ .”
Câu này tôi bịa đấy.
Nhưng rất hiệu quả.
Chu Tuyên lập tức lâm vào trầm mặc lúng túng.
Tôi đang đắc ý, thì sau lưng vang giọng mẹ tôi:
“Lục Miểu Miểu, hóa lần trước mua quà tặng mẹ lấy tiền này hả?!”
Tôi vội vàng đánh trống lảng, ôm bụng lại.
“Á!Mẹ ơi! đau bụng ——”
Mẹ tôi cuống : “ phải ăn nhiều kem không?!”
Tôi ôm bụng rên rỉ: “Chắc…chắc…vậy…”
“Đi đi đi, mẹ đưa đi bệnh viện.” Mẹ tôi vừa kéo tôi, vừa rút điện thoại gọi: “Alo, bác sĩ Lý hả? gái tôi không khỏe……tôi đến bệnh viện ngay……”
Trong mắt mẹ tôi lúc này chỉ tôi.
Đến chào tạm biệt Chu Tuyên quên.
Vẫn tôi quay lại, chủ động mỉm vẫy chào Chu Tuyên.
Chu Tuyên nhìn tôi, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Tôi mới sực nhớ , giờ tôi đang “rất đau khổ”, không nên tươi vậy.
Thế tôi vội rụt nụ lại, im lặng quay đi.
Suýt thì lộ tẩy, may mà Chu Tuyên vẻ không thông minh lắm.
Hú hồn hú vía.
11.
Vì tôi phá đám.
Chuyện Chu Tuyên muốn hẹn hò riêng với mẹ tôi coi thất bại.
Nhưng càng thất bại, anh lại càng hăng.
Khi mẹ tôi đang quay phim ở đoàn làm phim, anh dùng danh nghĩa mẹ để gửi trà sữa và kem Häagen-Dazs đoàn.
Giữa cái nắng oi ả, mấy thứ này đúng cứu tinh giải nhiệt.
Tất mọi người đều rạng rỡ.
Anh kéo theo một tấm băng rôn siêu to, trên viết: “Người bạn tri kỷ Hứa – Ngài Chu Tuyên chúc phim đại thắng phòng vé!”
Thế đoàn ai biết mẹ tôi thân thiết với Chu Tuyên.
Thấy vậy, mẹ tôi chút ngại ngùng.
“A Tuyên, phiền cậu .”
Chu Tuyên dịu dàng nói: “Không gì đâu, .”
Anh lại lấy một ly nước cam:
“Nước cam thích nhất đây, anh tự ép, không chất bảo quản, yên tâm uống đi.”
Mẹ tôi nói cảm ơn.
Cảnh tượng mẹ tôi và Chu Tuyên cùng ngồi dưới gốc cây trông khá lãng mạn.
Tiếc , trong khung cảnh đẹp đẽ ấy lại một tôi – âm u tối tăm.
Tôi lấy đồng hồ điện thoại trẻ , chụp lại trà sữa và băng rôn Chu Tuyên gửi tới, gửi tôi.
“ ơi, xem Chu đối xử với mẹ chu đáo chưa kìa.”
tôi trả lời ngay.
【Đợi .】
Ngắn gọn súc tích, chuẩn phong cách tổng tài bá đạo.
Quả nhiên.
Hai tiếng sau, hiện trường lại xuất hiện thêm một chiếc tải.
Trên treo băng rôn siêu to: