Ta bẩm sinh thiếu hụt cảm xúc, hoàn toàn vô cảm trước chuyện tình ái nam nữ.
Sau khi xuyên không, điều ta nghĩ đến đầu tiên không phải là yêu đương hay đấu đá quyền lực, mà là kiếm một “vé cơm dài hạn”.
Khi Tĩnh Vương Tần Tự Bạch ném cho ta một xấp ngân phiếu, bảo ta làm thế thân cho Bạch Nguyệt Quang của hắn, ta không chút do dự mà gật đầu đồng ý.
Dù gì cũng là đổi vài cái biểu cảm giả tạo lấy cơm ăn áo mặc, không thiệt.
Ba năm sau, hắn lại đích thân thượng tấu xin chỉ dụ phong ta làm Tĩnh Vương phi.
Ta suy nghĩ chừng nửa nén hương — dù sao cũng là vé cơm, mà đã là vương phi thì đãi ngộ chắc chắn sẽ tốt hơn chút.
Thế là… ta vẫn vui vẻ chấp nhận.
Ai ngờ, một tháng trước đại hôn, vị Bạch Nguyệt Quang “tử trận sa trường” của hắn lại sống sờ sờ quay về.
Trong tiệc đón gió, Lâm An hai má ửng hồng, giọng mang theo áy náy:
“Năm đó Tĩnh Vương bị thương, ta lần đầu khâu vết thương cho người khác, tay nghề còn kém, để lại một vết sẹo cong cong xiêu vẹo… Không biết Tô tiểu thư có chê bai không?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía ta.
“Sẹo?”