Khi cả nhà còn đang đoán xem tôi sẽ gọi “bố” hay “mẹ” trước, tôi đã gọi một tiếng: Chồng ơi, với người bạn trúc mã tuấn tú.
Người lớn hai nhà vui như mở cờ, lập tức định ra hôn ước trẻ con cho chúng tôi.
Năm mười tám tuổi, Hoắc Kinh Hàn đỏ mặt kéo tôi vào khách sạn. Ngay trước khung cửa sổ kính lớn, anh lấy đi thứ quý giá n/hất của đời con g/ái tôi.
Xong xuôi, anh ôm tôi vào lòng:
“Vãn Vãn, đời này anh chỉ cần có em.”
Nhưng năm 23 tuổi, anh lại dùng ân cứu mạng để uy hiếp, ép tôi gả cho một ông già tay phải bị tàn tật, không thể tự chăm sóc bản thân.
“Dĩ Vãn, tính em quá bướng, phải mài giũa thật mạnh.”
“Chỉ cần em đồng ý để Thanh Thanh dọn vào biệt thự tân hôn của chúng ta, anh sẽ hủy bỏ hôn ước ngay.”