Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50R1JFMfmi

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Rảnh quá nên tôi ghé chợ hoa và mua một yến.
mới đặt nó lồng cho ổn thỏa thì bạn thân gọi điện tới, giọng điệu nhây nhây:
“Nghe nói lén một ‘ yến’? Có phải vì đó to nên mới phải giấu kỹ thế không?”
Tôi nghĩ đến nhỏ tròn vo đang lồng, thật trả lời:
“Nhỏ !”
bạn tôi không tin nổi:
“Nhỏ á? ? Gu … đặc biệt ghê đó!”
đầu tôi toàn dấu chấm hỏi:
“Nhỏ thì chứ? Tao thích kiểu đó .”
Bỗng nhiên bên kia điện thoại hét toáng lên:
“Hóa ra thích kiểu đó thật à?! Bảo với anh tao không hòa hợp… chẳng lẽ tại ảnh to quá?!”
(Tôi cạn lời thật .)
Người đúng là… trắng đen gì bẻ lái “đen tối” .
……
1
Ngay lúc tôi còn đang định mở miệng giải thích, điện thoại đã bị giật đi và bị cúp thẳng.
Tôi quay người, ngẩng đầu lên.
Chu Tễ đứng ngược sáng, dáng người cao dài ánh viền lại một đường đẹp đến khiến người ta nghẹt thở.
Từ góc nhìn của tôi, anh mặc vest, đẹp đến hỗn loạn.
Tôi còn đang ngẩn người thì anh đã xuống, ép sát lại.
Ánh mắt anh khóa chặt tôi:
“Xem ra em thích ngón của anh?”
Mặt tôi bừng.
Không kìm liếc xuống đôi thon dài của anh, đầu lập tức hiện lại những hình ảnh trước kia.
Hai chân tôi vô thức khép .
Thấy tôi im lặng, anh càng xuống gần hơn:
“ yến của em… thôi, anh không nghe nữa…”
Tôi còn kịp mở miệng giải thích, anh đã bất ngờ đầu khóa môi tôi.
Rồi lập tức đổi cắn.
như phát tiết, như bất mãn.
“Chu Tễ, anh thuộc họ chó à?!”
Tôi ôm lấy đôi môi sưng đau rát, giận dữ đẩy mạnh ngực anh.
Không nhúc nhích.
Anh ngược lại còn tiến thêm một bước.
Tôi cảm nhận tấn công của anh, cảm nhận khác thường của chính mình, không nhịn kêu lên:
“Đừng, em… em còn tắm.”
Chu Tễ bỗng bật cười, nhìn tôi, đứng thẳng dậy, một kéo lỏng cà vạt.
Động tác đó đặt trên người anh… quyến rũ đến khiến tôi nuốt nước bọt.
rất nhanh tôi phát hiện có gì đó không ổn — đuôi mắt anh hơi , ánh mắt sâu thẳm lạ lùng, tôi từng thấy bao giờ.
Tôi co lại góc sofa, bắt đầu hoảng.
Anh bình tĩnh nhìn tôi:
“A Huyền, tiếp theo anh có thể sẽ vài hơi vượt giới hạn. Anh xin lỗi… anh không kiềm chế nổi mình.”
Tôi mơ hồ:
“… vượt giới hạn gì?”
Giây tiếp theo tôi đã biết.
Anh nhanh chóng đè tôi xuống sofa, dùng cà vạt trói hai tôi lại.
Chúng tôi kết đã hai năm.
Một mặt của anh… tôi thật từng thấy.
đầu tôi toàn là hình ảnh ngày mai mình sẽ lên thời và chuyên mục ‘Hôm Nay Nói Gì’.
Hoảng loạn, tôi hét lên:
“Giết người là phạm pháp đó! Chúng ta là vợ chồng, nếu em có gì khiến anh không hài lòng anh cứ nói thẳng, anh không thể xuống giết vợ !”
Anh bật cười.
Hơi thở nóng rực phủ lên sau tai tôi, giọng trầm thấp:
“Bé cưng tưởng tượng phong phú quá, đáng yêu thật.”
Anh bắt đầu tháo cúc áo sơ mi.
Tôi sững sờ hoảng hốt:
“Anh… anh định gì? Anh dùng áo bịt chết em phải không? Em biết anh sạch sẽ kỹ tính, em chỉ yến thôi , đến phải xử tử chứ? Hơn nữa em còn ở biệt thự ngoại , có ảnh hưởng gì đến anh đâu!”
Không khí phòng chợt trầm xuống.
Chu Tễ ngẩng lên nhìn tôi, yết hầu trượt mạnh xuống.
Ngay lúc tôi còn run sợ, anh lại xuống, tôi lần nữa.
2
thật chứng minh, cái gọi là “vượt giới hạn” Chu Tễ nói… đúng là vượt giới hạn thật.
Tôi đánh chết không ngờ Chu Tễ lại là loại người chỉ không nghe, còn chẳng biết dừng.
Chẳng phải anh là ông chồng lạnh lùng ?
Chẳng phải anh là tổng tài cao lãnh ?
Chẳng phải trước giờ anh đều dừng đúng lúc ?
Tất cả đều là giả! Giả hết!
Tôi mệt đến tê người, gần như không còn cảm giác.
Còn anh thì tinh lực dồi dào như hề mệt.
Thậm chí còn lấy một chiếc váy mới ra mặc cho tôi.
“Bé cưng, không phải em công ty anh thư ký ? Chúng ta thử bộ váy công sở nhé?”
Tôi nhìn xuống bộ quần áo ban nãy của mình — nhàu nát bẩn chẳng nhìn nổi.
Cơn giận dâng lên, tôi phát cáu, giọng lại khàn đặc:
“Tránh ra!”
Tôi cố xoay người vùng vẫy.
Chu Tễ không dỗ nữa, đặt bộ váy công sở xuống đất, rồi chậm rãi tiến đến.
Anh quỳ bên cạnh giường, đầu nhìn cổ tôi bị cà vạt siết , sau đó kính đặt một nụ lên đó:
“ rồi.”
Tôi không để ý đến anh.
Xoay mặt sang hướng khác, không nhìn cái dáng phát điên của anh nữa.
Anh lẩm bẩm:
“Lần đầu không có kinh nghiệm… lần sau anh dùng lụa chắc sẽ dễ chịu hơn.”
Tôi bật cười vì giận:
“Anh còn tính có lần sau à?!”
Anh nhìn tôi cười, không trả lời.
Câu đáp thay thế… là hơi nóng phủ lên tôi.
Chu Tễ lại lên vết kia — nóng, ngứa, đến tôi phải cầu xin:
“Ngứa… thật rất ngứa…”
Anh ngẩng đầu, chăm chú nhìn tôi, nghiêm túc đến lạ:
“Em để nó ở biệt thự ngoại ? Nghĩa là em chẳng yêu nó đến đó. Hôm nay em mệt thế , mai dù có đến đó, chẳng còn sức gì, đúng không?”
Hóa ra nãy giờ anh… hiểu lầm tôi “ vàng” là một người đàn ông?
Đúng là tôi vàng.
đó là thật.
Không phải người.