Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40YU8WyGxF

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 16

Tôi không vòng vo:

“Chính ủy, Thẩm Chấn Quốc đang nằm ở đâu ạ? Tôi muốn gặp anh ấy.”

Tại bệnh quân y – phòng bệnh.

Dung dịch thuốc từ ống truyền màu vàng nhạt nhỏ từng giọt chậm rãi qua ống dẫn mềm, mùi thuốc khử trùng nồng nặc bao trùm cả căn phòng.

Tôi đứng bên bệnh, ánh mắt đầy xót xa chăm chú người đàn ông đang nhắm mắt bất động.

“Cậu ấy đã đỡ đạn thay đồng đội. Viên đạn cách tim có centimet thôi, mà lại còn bị mất máu quá nhiều – đưa đến bệnh đã rơi trạng thái sốc.”

“Bác sĩ bảo, lượng máu mất lớn đến mức người bình thường có còn chưa đến đã không qua khỏi. Vậy mà cậu ấy gắng gượng đến cùng.”

Nói đến đây, giọng Chính ủy Lương trở nên khàn , mang theo nỗi xúc động khó kìm nén.

Tôi không nói gì, ngồi xuống bên bệnh, nắm lấy tay Thẩm Chấn Quốc, cảm nhận hơi ấm yếu ớt nhưng còn hiện hữu.

cần anh còn sống… là tốt rồi.

“Chiến Bắc nói, trên đường đưa đến bệnh , Trấn Quốc cứ luôn miệng gọi tên cô, còn nói nhất định không chết…”

Nghe đến đây, hàng mi tôi khẽ run lên, khóe mắt lập tức đỏ hoe, sống mũi cay xè vì nghẹn ngào.

Chính ủy Lương khẽ thở dài, ánh mắt tôi đầy chân thành:

“Yến Khinh, trước đây giữa hai người có lầm, có thể cô chưa thực sự tha thứ. Nhưng tôi tin, cô cũng thấy rõ: Trấn Quốc thật có cô trong tim.”

“Ở lại bên cạnh cậu ấy nhé. Cậu ấy đã hôn mê hơn hai mươi ngày rồi. đâu nghe giọng cô, cậu ấy sẽ tỉnh lại.”

Nói rồi, ông rời khỏi phòng, lại không gian yên tĩnh còn tôi và người đàn ông nằm trên .

Tôi chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thẩm Trấn Quốc.

Cằm anh đã mọc râu, hơi ráp nơi tay tôi chạm – cái cảm giác ấy lan thẳng tim.

Không kiềm chế nổi nữa, mắt tôi trào ra.

“Thẩm Trấn Quốc, chẳng phải anh nói sẽ chờ sao? Sao bây giờ lại thành phải chờ anh?”

Tôi nghẹn giọng, cảm giác đau đớn trong xé toạc ngực.

Đúng lúc ấy, y tá đẩy khay thuốc bước thay bình truyền anh.

“Chị là người nhà bệnh nhân à?” – cô hỏi.

Tôi vội lau mắt, gật đầu: “Vâng.”

“Vậy chị nhớ thường xuyên dùng bông gòn nhúng ấm làm ẩm môi anh ấy, cũng nên xoa bóp chân tay tránh teo cơ.” – cô dặn dò rồi rời .

Tôi lập tức lấy nóng, nhưng tìm mãi không thấy bông gòn, nên theo phản xạ kéo ngăn tủ cạnh .

thấy những thứ bên trong, ánh mắt tôi sững lại.

Bên trong là thắt lưng quân phục, mũ và giấy tờ Thẩm Trấn Quốc. Nhưng nổi bật nhất là bức ảnh tôi – bị dính máu và có vết đạn xuyên qua.

Chính ủy từng nói viên đạn suýt trúng tim anh…

tôi nghẹn lại – chẳng lẽ anh luôn mang ảnh tôi trước ngực?

Tôi ngửa đầu, cố không mắt rơi.

gương mặt đã gầy nhiều anh, tôi cắn môi, hờn dỗi nói:

“Lần sau nhớ chọn cái ảnh nào đẹp hơn mà mang theo.”

Sau đó, tôi cứ qua lại giữa khu gia đình và bệnh , thỉnh thoảng còn phải gọi điện Ôn Châu bàn chuyện hàng với Yến và Tống .

“Yến Khinh, cậu đừng lo bên này. với đã thuê hai cô công nhân may bị cắt giảm bên xưởng, giờ nhàn nhã lắm. Cậu cứ chăm sóc Thẩm Trấn Quốc .”

“Đúng vậy. hàng đang sửa, ít nhất còn vài hôm nữa mới khai trương. Cậu cũng nhớ giữ sức nhé.”

Nghe họ quan tâm vậy, tôi thật cảm kích.

Nghĩ lại, ngoài chuyện với Đường Huệ Lan, thì cuộc đời tôi thật sự gặp nhiều người tốt bụng, ấm áp.

Trong suốt tuần chăm sóc Thẩm Trấn Quốc, Chiến Bắc và Tần Thời Lỗi gần ngày nào cũng đến hỗ trợ.

Mãi đến nửa tháng sau, tôi nghe tin hàng bên cạnh – nơi cũng quần áo – bắt đầu gây chuyện, tôi mới quyết định quay lại Ôn Châu.

“Thẩm Trấn Quốc, phải Ôn Châu chuyến. Yến và đã giúp quá nhiều rồi, không thể họ vất vả .”

“Anh yên tâm, xong việc sẽ quay lại.”

Tôi khẽ siết tay anh, chăm chú đôi mắt nhắm nghiền.

Không có dấu hiệu nào thấy anh sắp tỉnh.

Tôi im lặng đứng dậy rời .

Ngay cánh phòng bệnh vừa “két” đóng lại, đầu ngón tay người đàn ông trên khẽ động.

Tôi đến Ôn Châu sáng hôm sau.

Chẳng kịp nhà, tôi xách hành lý chạy thẳng tới hàng trong trung tâm thương mại.

Không ngờ từ sáng sớm, chỗ chúng tôi đã bị đám đông vây quanh xem náo nhiệt.

Từ trong vọng ra tiếng khóc lóc, ăn vạ bà chủ hàng bên cạnh – Triệu Lâm:

“Tôi không cần ! Nếu mấy người không bồi thường, tôi sẽ phá tiệm này không buôn nổi! Mọi người cùng chết!”

Tôi chen , thấy Triệu Lâm đang ngồi bệt dưới đất ăn vạ, trong Yến và Tống trông tức muốn nổ phổi.

Yến tuy miệng lưỡi lanh lợi, nhưng cũng không đỡ nổi sự quấy nhiễu không ngừng nghỉ bà hàng xóm này suốt mấy ngày.

Thấy tôi, ánh mắt Tống sáng rực thấy cứu tinh:

“Yến Khinh!”

Yến cũng tìm chỗ dựa, chạy đến ôm lấy tay tôi:

“Cuối cùng cậu cũng rồi! Mấy ngày nay chúng ta sắp phát điên vì bà ấy…”

Cô còn định kể lại mọi chuyện, nhưng tôi giơ tay cắt lời:

hết rồi.”

“Ơ… Cậu đã rồi á…” – Yến ngơ ngác.

Từ những lời họ nghĩ trong , tôi cũng đã đoán toàn bộ sự việc.

Triệu Lâm cũng quần áo, nhưng buôn không thuận lợi…

Tùy chỉnh
Danh sách chương