Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tôi mở tiệm ở đây chưa được bao lâu mà nào cũng có mấy chục người tới đặt may quần áo, khiến mấy khách quen tiệm bên cạnh cũng hút sang bên này.
Triệu Lâm nhìn mà đỏ cả mắt vì ghen tị, bèn đổ lỗi việc buôn bán ế ẩm mình là do tôi mở tiệm, mấy liền kéo gây chuyện.
ta vừa chanh chua vừa ngang ngược, ngay cả người phụ trách tuần tra trung tâm thương mại cũng không làm gì được.
Tôi không vội không gấp, chậm rãi bước lên, ngồi xổm xuống mặt Triệu Lâm, nhìn thẳng mắt ta:
“Cô Triệu, cô muốn tôi bồi thường bao nhiêu?”
Nghe vậy, Triệu Lâm lập tức quát to:
“Năm ngàn đồng!”
Mọi người xung quanh đều hít một hơi lạnh.
tức mắng to: “Cô định cướp tiền à!”
Tôi vẫn bình tĩnh, chỉ hạ giọng:
“Năm ngàn đồng – một nửa để trả nợ cờ bạc cho chồng cô, nửa còn lại cô tính mua mới. Còn mẹ chồng bệnh kia, cô định vứt về quê, dúi cho mười đồng mặc kệ sống chết đúng không?”
Lời vừa dứt, mặt Triệu Lâm tái mét: “Cô… cô…”
Những chuyện này ta chưa từng với ai, người phụ nữ mặt lại rõ lòng bàn tay?
Tôi cong môi :
“Cô không kể với ai, nhưng tôi thì hết.”
“Còn nữa, tôi còn đống quần áo tiệm cô chuột làm tổ, cô chẳng buồn giặt lại mà cứ thế treo lên bán.”
“Làm tôi à? Vì đó là những gì cô nghĩ đầu, tôi nghe thấy hết.”
Triệu Lâm sợ hãi trừng mắt nhìn tôi: “Cô… cô là yêu quái!”
Tôi không thèm giả vờ tử tế nữa, mặt lạnh đi:
“Nếu còn dám gây sự, tôi có đủ cách khiến mọi chuyện cô làm phanh phui. lúc đó, người phải bồi thường là cô đấy.”
ánh mắt ngỡ ngàng đám đông, Triệu Lâm hô lên một tiếng “yêu quái!”, cuống cuồng bỏ chạy.
Phải một lúc sau, Tống Hiểu mới hoàn hồn, kéo tôi lại hỏi làm tôi làm được vậy.
Tôi chỉ , là hù dọa cô ta một chút thôi.
Nhờ có tôi giúp, ba sau hàng chính thức khai trương.
Tên tiệm là do đặt – “Năm tháng lưu quang” – nghe có vẻ không giống tiệm quần áo lắm, nhưng tôi Hiểu đều thấy hay.
Vì có lượng khách quen từ , nên khai trương, tiệm rộng 40 mét vuông gần kín người.
khi đó, hàng Triệu Lâm thì đóng .
tôi bận bịu suốt nửa tháng.
Tôi chỉ có thể thỉnh thoảng gọi điện cho chính ủy Lương để hỏi thăm tình hình Thẩm Quốc.
Cho một buổi chiều sau gần một tháng, khi mọi việc ở hàng được sắp xếp ổn thỏa, tôi chuẩn quay lại quân khu Lĩnh Đông.
Không ngờ lúc mua vé, có một bóng người chắn mặt tôi.
“Đồng chí Từ Khinh, trùng hợp thật đấy.”
Ngẩng đầu nhìn, là cái ông đầu hói tôi từng gặp ở tòa soạn – Tôn .
Cậu họ tôi từng cảnh báo: Tôn tòa soạn nhờ quan hệ, tính cách thì dâm dê, chả đứng đắn gì.
Tôi lạnh lùng :
“Xin lỗi, tránh đường.”
Không ngờ Tôn lại nắm lấy tay tôi, nụ càng thêm khả ố:
“Muốn về quê tôi chơi không? Quê tôi phong cảnh đẹp lắm…”
Tôi những suy nghĩ bẩn thỉu đầu hắn làm buồn nôn.
định giật tay ra thì một bàn tay xương khớp rõ ràng chợt nắm lấy tay hắn, giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai:
“Anh thử chạm cô ấy thêm lần nữa xem.”
Tôi cứng người, quay đầu lại.
Là Thẩm Quốc!
Ánh nắng mùa đông dịu nhẹ phủ lên người anh – ấm áp nhưng lại toát ra khí chất uy nghiêm, bá đạo.
Anh mặc quân phục chỉnh tề, cằm cạo sạch, gương mặt cứng rắn đầy khí thế, ánh mắt sắc dao nhìn chằm chằm Tôn bối rối không thôi.
Tôn vừa thấy là bộ đội, lập tức rút tay lại:
“Hiểu nhầm, hiểu nhầm… Tôi… tôi nhận nhầm người!”
xong vội vã chạy mất hút.
Tôi ngơ ngác nhìn người đàn ông mặt, tưởng mình mơ.
“Anh… anh lại…”
“Anh tỉnh lại từ nửa tháng , nhưng anh bảo chính ủy đừng cho em .”
Thẩm Quốc nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng nào hoàn toàn biến mất, thay đó là sự dịu dàng sâu thẳm không thấy đáy.
Tôi theo phản xạ liếc nhìn ngực anh, đưa tay lên nhưng lại chần chừ không chạm .
Thẩm Quốc nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực mình:
“Vết thương lành , yên tâm đi, anh không .”
Ánh mắt hai người giao nhau, tôi thấy được hình ảnh bản thân từ lo lắng chuyển thành nhẹ nhõm phản chiếu mắt anh, tim bất giác xao động, vội tay lại.
“ anh không , nên mới chạy một quãng đường xa thế này để gặp.”
Nhưng Thẩm Quốc không để tôi rút tay về: “Vì anh nhớ em. Vừa xuất viện là lập tức đây.”
Miệng anh thế, còn lòng thì lặp đi lặp lại: “Người nhiều quá, không thể ôm cô ấy được”, “ cô ấy còn Tống Hiểu , cũng không thể ôm…”
Tôi không nhịn được bật : “Về đi, với Hiểu ở tiệm.”
tôi cùng nhau về .
Thẩm Quốc đặt túi lên bàn: “Chu Chiến Bắc Tần Thời Lỗi không được, nhờ anh mang đồ tới cho Tống Hiểu .”
Tôi rót cho anh ly nước nóng: “Anh nghỉ một lát đi.”
Nhưng Thẩm Quốc lại kéo tay tôi, đeo ngón tay tôi một chiếc nhẫn vàng.
Tôi trợn tròn mắt: “Anh…”
“Anh em chưa định rời Ôn Châu thời gian tới, nên bán căn ở quân khu, mua cho em chiếc nhẫn này.”