Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Chàng chàng chàng…”
“Ta vốn dĩ đâu có định hắn.”
“Vậy định làm ?”
“Ta định c.h.ế.t chàng.”
Hồng Trần Vô Định
Chu Dụ Thanh không nói nữa, im lặng rất rất lâu.
“Bồ Đào.”
“Ừ?”
“Bồ Đào.”
“…Lại nữa?”
“Phải sống. Không chết.”
5
ta lại, mới phát hiện mình đang trong một túp lều tranh.
Ta vội vàng ngồi dậy đi tìm Chu Dụ Thanh, thì thấy hắn đang ngay bên cạnh, tay nắm chặt cổ tay ta không buông.
Ta khẽ gọi tên hắn một tiếng, Chu Dụ Thanh này mới thả lỏng tay .
Vị nữ đại đang sắc thuốc bên cạnh mỉm cười kinh ngạc:
“Lang quân nhà cô nương càng càng nặng, vốn dĩ không nên để hai người nhau. Thế mà ta không sao gỡ tay hắn nổi.”
“Đây là đâu vậy ạ?”
“Ngoại thành Kinh đô.”
Nữ đại nói cho ta , triều đình đã dựng trạm phát cháo và thuốc ngoài thành, quan viên cứu tế binh lính bình loạn đều đã vào cuộc. E rằng bao lâu nữa, tai họa này dẹp yên.
Lòng ta nhờ vậy mà yên ổn hơn đôi chút, nhưng lo lắng cho thương thế của Chu Dụ Thanh.
“Hắn yếu quá rồi, lại bị nặng thế này, có lại hay không khó nói.”
ta mới phát hiện, toàn thân hắn nóng như lửa đốt, tay kia, tay luôn giấu không cho ta thấy, vết thương đã mưng mủ, hoại tử đến mức không nhận nổi.
Ta không nhịn , gạt lệ xuống, nhận lấy bát thuốc từ tay nữ đại , từ tốn đút cho hắn từng thìa một.
Những ngày sau , ngoài việc lau người, sắc thuốc, ta nhờ người lên thành tìm tung tích vị thúc thúc của Chu Dụ Thanh, mong có thể đưa hắn vào thành chữa , nhanh khỏi hơn.
Khi người trong phủ của Chu thúc thúc tới đón hắn về, mọi người đứng trước cửa, dáng vẻ ta như một đứa ăn mày nhỏ, nấy đều sững người, thì thầm:
“ ta là ân nhân cứu mạng của Chu thiếu gia sao?”
“Hay là cho ta hai đồng bạc rồi tiễn đi?”
Chu nhân trừng mắt liếc đám người bên dưới:
“Các ngươi định đuổi ? Đuổi đi phải là đuổi luôn cái mạng của ta sao?”
Nghe ta kể lại cả chặng đường chạy loạn, Chu Dụ Thanh bảo vệ ta sao, Chu nhân trai hôn mê bất , khóe mắt đỏ hoe vì xót, cuối cũng không trách ta, thậm chí một câu nặng lời cũng không nói.
Chỉ khẽ thở :
“Hôm sinh thần của Thanh nhi, nó từng nói ta, muốn cưới ngươi làm chính thất. ta không bằng lòng, ta chê, ta không muốn.”
[ – .]
“Bồ Đào, đừng trách ta ích kỷ tính toán. Làm mẹ, mong mình sống bình an, phú quý vô lo.”
“Trước kia, Thanh nhi là đứa kiêu ngạo bao, nhưng từ khi què chân, tính tình cũng thay đổi, ngay cả phố cũng không dám người, người ta thì nghĩ bị coi thường, mà không , nó cũng nghĩ bị coi thường.”
Ta không kìm mà ngoảnh đầu Chu Dụ Thanh. Hắn , yên lặng như đang chìm vào một giấc mộng rất , rất .
“Nhưng từ ngươi đến, Thanh nhi đã dần khác đi, người cũng có thêm sinh khí.”
“Bồ Đào, hôm nay ta mặt dày xin một câu vì trai ta. Thanh nhi không phải kẻ như bây giờ đâu. Ngươi đấy, sự tự ti quá mức đôi khi lại giống như tự phụ.”
Chu nhân nói đến thì nước mắt đã rơi xuống, ta vội đưa khăn tay, khẽ an ủi bà, cũng như tự an ủi lấy mình:
“Chàng què một chân, đi chậm hơn người khác thì ta chờ chàng .”
Huống hồ lần này hắn trở về tìm ta, cũng đã đuổi kịp ta rồi.
Đoạn đường lại, thì cứ thong thả mà đi thôi.
Nhưng Chu Dụ Thanh nặng quá, mãi không lại.
Thần y nói đã lui, chỉ là bị một cơn ác mộng giam hãm, không là mộng mà hắn mãi không chịu .
Ta ghé sát tai hắn, nhẹ giọng thì thầm:
“Chàng yên tâm, ta đã báo cho người nhà Tô tiểu thư, đã chuộc về rồi.”
Chu Dụ Thanh không nhúc nhích.
“Chậu Bạch Sư Tử mà chàng thích nhất, Trường Lạc đem đi cho heo ăn rồi đấy.”
Chu Dụ Thanh , có phản ứng .
“Hôm ta thật có chuẩn bị quà sinh thần cho chàng, định về nấu cho chàng một bát mì trường thọ, định đập một quả trứng tròn trịa bỏ vào.”
Hàng mi của Chu Dụ Thanh khẽ rung lên như bướm, rồi lại nhanh chóng trở lại như cũ.
Ta chống cằm ngắm hắn, lòng thầm buồn bực, có bao nhiêu món ngon cũng không khiến hắn lại.
Phải rồi! Ta ghé sát tai hắn, nhẹ nhàng thì thầm:
“Nếu chàng không dậy, ta đi đây, ta đi Tào Bách An.”
Chu Dụ Thanh không phản ứng, ta thở , quay người định bước đi.
Bỗng nhiên tay bị nắm chặt, siết chặt đến mức đau điếng!
Ta bị kéo mạnh vào một cái ôm đầy giận dữ, Chu Dụ Thanh gắng gượng đỡ thân mình dậy, mặt mày tối sầm:
“ nói muốn cơ?”
Ta sững người, vui mừng reo lên: “Thiếu gia rồi!”
Chu Dụ Thanh lại kéo mặt ta lại, nhất quyết phải truy cho rõ:
“ trả lời ta, định ?”
Ta sợ người ngoài thấy chê cười, vội vàng dỗ hắn:
“ chàng! Đợi chàng khỏe lại rồi chàng!”
Nghe ta nói vậy, Chu Dụ Thanh mới chịu buông tay, nhưng mặt mày không cam lòng.
Nắng hạ dần oi bức, của Chu Dụ Thanh cũng ngày một khá hơn.
Thần y cũng nói, nếu dưỡng thương, có lẽ đi lại bình thường, ít nhất cũng không cần dùng gậy nữa.