Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Hứa Trì ngẩng đầu lên, môi mím chặt đến mức trắng bệch.
Vốn dĩ da anh đã rất trắng, giờ bị tôi tát hai cái, hai dấu tay đỏ ửng in hằn trên má, nhìn mà xót.
Tôi xoa bàn tay tê rần vì đau, lặp lại câu hỏi:
“Anh giấu cái gì túi vậy?”
【 Cười không chịu nổi, nữ tưởng làm vậy rồi chính vẫn cầu hôn à?】
【 Không sao, lát nữ chính tới dỗ là xong.】
【 Nữ không gây chuyện thì còn gì là nữ .】
Những dòng luận cứ hiện lên dồn dập, đọc cái nào chua chát.
Rõ ràng rồi, tôi chính là kiểu nhân vật nữ “tự hủy” truyện, đúng không?
Tôi và Hứa Trì vẫn đang giằng co.
Có vẻ… hôm nay anh không lấy chiếc nhẫn ra .
Điện thoại trên bàn đổ chuông. Là cuộc gọi đến của Hứa Trì.
Tôi thở dài, không còn muốn ép .
“Thôi kệ, anh nghe máy đi.”
Tôi quay người bước vào phòng ngủ.
Ánh mắt vô tình liếc qua màn hình điện thoại… Cái tên hiện lên là: Lâm Nhiễm Nhiễm.
Không phải… là con trai đâu nhỉ?
Chẳng , đây chính là “nữ chính” mà mấy dòng luận nhắc đến?
Nói không buồn là nói dối.
Tôi và Hứa Trì quen nhau năm năm, yêu nhau ba năm.
hai đều xuất thân thường, tốt nghiệp xong thì ở lại thành phố này, gắng lập nghiệp.
Để tiết kiệm chi phí, chúng tôi dọn về ở chung.
phòng nhỏ hẹp, nhưng từng món đồ đều do hai nhau sắm sửa.
Chúng tôi xem nơi này là tổ ấm tạm thời, gắng biến nó thành một không gian thật ấm cúng.
Thậm chí còn nuôi một chú mèo nhỏ.
Tôi đưa mắt nhìn quanh phòng, không nỡ rời đi.
Có , chẳng bao lâu , mọi ký ức ở đây còn là quá khứ.
Tôi nằm xuống giường, nước mắt cứ trào ra.
Và đúng như tôi , bên ngoài vang lên tiếng mở , rồi đóng sầm lại.
Hứa Trì đã đi.
Anh đi tìm người khác rồi.
Nhận ra điều , tôi không kìm được mà bật khóc nức nở.
Tim tôi như bị ai bóp chặt, đau đến nghẹt thở.
Mối tình đầu của tôi… cứ mà kết thúc.
“Hu hu hu…”
phòng trọ vắng lặng, còn lại tiếng khóc thê lương vang vọng.
2
Không đã khóc bao lâu, tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Tỉnh lại thì Hứa Trì đang ngồi bên mép giường.
Anh nhìn đôi mắt sưng đỏ của tôi, vừa buồn cười vừa bất lực:
“Đánh anh xong lại còn khóc hả?”
Trông anh có vẻ chẳng còn giận, chắc đã được ai dỗ dành rồi.
Tôi quay lưng đi, không buồn đáp.
Nếu giờ này mà còn chưa chia tay, chẳng định bắt cá hai tay?
anh kéo tay tôi lại, tôi lập tức vung tay tát lên mu bàn tay anh:
“Đừng dùng đôi tay bẩn thỉu chạm vào em!”
Hứa Trì giận đến mức bật dậy, tay vào :
“Anh bẩn? Trương Sơ Duệ, anh ra ngoài mua thuốc em, em lại đối xử với anh này à?!”
Khoan đã… mua thuốc?
Tôi nhìn xuống tay — đúng là có bôi một lớp thuốc mỡ màu vàng nhạt.
Nhưng thì sao chứ?
là nỗ lực cuối của một mối quan hệ sắp c.h.ế.t thôi.
Anh không muốn nói, vậy để tôi nói .
“Hứa Trì, chúng ta chia tay đi.”
【 Trời đất, không ngờ nữ lại là người chủ động chia tay!】
【 Rồi xem đi, về sau chính lên như diều gặp gió, lại chính cô ta quay lại níu kéo.】
【 Thôi chia tay lẹ còn kịp, hai người này chẳng hợp gì hết.】
Hứa Trì sững sờ, như không tin vào tai :
“Em nói gì cơ?”
“Em nói, chia tay đi. Em mệt rồi.”
Anh cụp mắt nhìn tôi, giọng trầm lại, tĩnh đến lạ:
[ – .]
“Anh muốn lý do.”
Tôi khẽ hít mũi, chậm rãi đáp:
“Vì em không muốn mỗi đêm cứ phải chờ anh đến tận một, hai giờ sáng.”
“Có mấy ngày liền chẳng mặt đâu.”
“Anh mà, em rất sợ bóng tối.”
Nhưng điều quan trọng nhất là:
Thà em chủ động nói chia tay, còn hơn bị anh đá .
Ít nhất, vẫn giữ lại được thể diện.
【 Nữ này buồn cười thật, chính thì gắng lo tương lai, cô ta thì đến cảm xúc cá nhân.】
【 Bạn gái kiểu này, chính không cầu hôn là đúng rồi.】
【 Vẫn là nữ chính tốt hơn, vừa có năng lực vừa điều.】
Có … Hứa Trì như vậy thôi, đúng không?
3
Tôi lặng lau nước mắt rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Phía sau, Hứa Trì nhìn theo bóng lưng tôi, gắng níu kéo:
“Anh đã nói rồi, cần qua giai đoạn bận rộn này, anh dành thời gian em.”
“Tại sao em cứ không chịu tin anh?”
“Anh không đồng ý chia tay.”
“Em không cần vội dọn đi, mấy hôm tới anh không về. Cứ ở lại đây tĩnh tâm một được.”
Anh nói xong thì quay lưng rời đi, để tôi một phòng trọ.
Tôi tính sơ sơ, tiền thuê nhà vẫn còn nửa tháng. tìm được chỗ mới, đành ở lại tạm vậy.
Mỗi ngày, tôi vẫn đi làm như thường. gắng để bản thân bận rộn, để khỏi phải đến Hứa Trì.
—————-
Ba ngày sau, buổi tối, có người gõ phòng trọ.
Tôi cứ tưởng là anh quay lại.
Đứng gương chỉnh lại đầu tóc một , chẳng khác gì mọi ngày, tôi mới ra mở .
Nhưng người đứng mặt lại là một cô gái xa lạ.
Cô ta cười nhẹ, nói:
“Tôi là bạn của Hứa Trì. Anh nhờ tôi đến lấy vài món đồ.”
Khoảnh khắc , tim tôi nhói lên như bị ai đâm.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào bạn rất hay nhưng chưa có người edit.
Tôi giữ tĩnh, khẽ hỏi:
“Cô là… Lâm Nhiễm Nhiễm?”
Cô ta hơi khựng lại, rồi gật đầu.
Tôi đưa đồ cô , ngẫm một rồi nén lại cảm xúc, dặn dò:
“Hứa Trì sau uống rượu không thích bị làm phiền, cứ để anh ngủ một giấc.”
“Với … anh dị ứng với sốt mè cay. À, nhớ chuẩn bị khẩu trang hằng ngày anh, anh không chịu được mùi quá nồng đâu…”
Nghe đến , cô gái bật cười, đầy vẻ đắc ý:
“Được, tôi thay cô chăm sóc anh thật tốt.”
Cánh khép lại. Tôi ngồi thụp xuống nền nhà. Cảm giác trống rỗng dâng lên từng cơn.
Và rồi, như một thói quen, những dòng luận lại hiện ra mắt:
【 Chính là đêm nay, nữ chính uống say ở quán bar, rồi không kiềm chế được mà xảy ra chuyện.】
【 Kịch bản cũ nhưng vẫn đau lòng. Suốt đêm, chính không dừng lại luôn!】
【 Tội nữ , cứ mà bị đá ra khỏi cuộc đời chính.】
Anh không đồng ý chia tay với tôi… nhưng vẫn lên giường với người khác?
Suốt đêm?
Tôi không ngờ, thì ra say, anh “giỏi giang” đến .
Có … để dập tắt nốt hy vọng cuối , tôi quyết định đến quán bar mà những dòng luận nhắc đến.
Tôi đi dọc hành lang, lục tìm từng phòng một.
tới phòng cuối , còn chưa kịp đẩy thì bên đã vọng ra những âm thanh khiến mặt tôi đỏ bừng, tai nóng ran:
“Anh Hứa… nhẹ thôi…”
“Em… em sắp… a…”
Tay tôi run rẩy đặt lên tay nắm .
Tôi không tin nổi — Hứa Trì lại sa đọa đến mức này sao?
Mắt tôi cay xè.
Nhưng lại, đã đến đây rồi, thì phải tận mắt nhìn , để rõ người yêu năm năm đã khiến tôi thất vọng đến nào.
Tôi đẩy .
Tiếng hét thất thanh vang lên.
phòng là hai người hoàn toàn xa lạ đang hoảng hốt nhìn tôi.
Chợt hiểu ra, tôi cúi đầu xin lỗi vội vã rồi lui ra ngoài.
Vừa xoay người thì bắt gặp Hứa Trì — đang một cô gái khác bước vào phòng bên cạnh.
Thì ra… tôi tìm nhầm phòng.
Khoảnh khắc cảm may mắn vừa nhen nhóm tim, đã lập tức bị dập tắt.