Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giọng anh ta gấp gáp, xen lẫn vài phần cầu .
“Em đừng tức giận nữa được không? Đừng nói rời đi hay để lại ngôi nhà nữa, có được không?”
Tôi nhìn anh ta, khẽ nhếch môi.
Có lẽ tôi đã chịu đựng lạnh nhạt quá lâu, đến mức giờ , niềm nở đột ngột anh ta lại khiến tôi sinh nghi.
Chưa kịp mở miệng, Phụ Từ đã nắm lấy Ý , kéo ta ra ngoài.
“Anh sẽ người đưa em về nhà.”
Ý bị kéo đi, cổ đỏ ửng, cố gắng giãy giụa:
“Phụ Từ, anh đừng vội, em chưa thay đồ mà.”
“Câm miệng!”
Hai người họ tranh cãi một lúc ở cửa, khoảng cách khá xa nên tôi không nghe rõ.
thấy Ý không cam lòng, đỏ hoe, cuối cùng vẫn phải xe tài xế.
Thật buồn cười.
Trước , vì Ý , Phụ Từ liên tục thách thức giới hạn tôi, buộc tôi phải nhẫn nhịn.
Vậy mà hôm nay, anh ta lại mạnh mẽ với ta như vậy?
Tôi vào nhà vệ sinh một lát, quay lại thì chiếc vali nhỏ ban đầu đặt ở phòng khách đã biến mất.
Phụ Từ ngồi trên ghế sofa, như đang đợi tôi.
“Đã đến lúc chúng ta nói .”
Tôi đi về phía anh ta, giọng nói bình tĩnh như thể mọi thứ đã nằm ngoài tầm kiểm soát xúc.
“Dù anh có cất vali đi cũng vô ích. Phụ Từ, tôi không sống ở nữa.”
Ánh anh ta tối sầm lại, bàn siết chặt lấy tôi, giọng nói run rẩy:
“Đừng giận nữa được không, ? là ngôi nhà chúng ta đã cùng nhau mua. Sau , khi chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ sống ở đời.”
“ qua đúng là anh sai , là anh không có chừng mực, để Ý càn. Nhưng đó là vì tính cách ấy quá giống em lúc trước.
“Chúng ta bên nhau đã lâu, ấy mang lại anh giác như khi mới yêu em. Anh em, hãy tha thứ anh lần được không? Sau anh sẽ giữ khoảng cách với ấy, chúng ta sẽ lại như trước kia, được không?”
Giọng nói dịu dàng anh ta khiến tôi thoáng bàng hoàng.
Như thể tôi thực đã xuyên qua kẽ , trở về ngày tháng khi mọi chưa xảy ra.
Nhưng…
Một lời lỗi đơn giản như vậy có thể bù đắp tất sao?
Tôi nhìn sâu vào anh ta, không giác rung động nữa.
Thứ sót lại, là thanh thản.
“Phụ Từ, có không thể một lời lỗi là có thể xóa bỏ được.”
Tôi thở nhẹ một hơi, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ.
“Anh lỗi, nhưng tổn thương mà tôi đã phải chịu đựng suốt qua, nó không hề biến mất.
“Con tôi cũng không thể nào sống lại.
“Anh không thể bù đắp được tôi.”
Trong nửa tháng nằm viện, tôi đã dành để suy nghĩ thật thấu đáo.
Để có đủ dũng khí để từ bỏ.
“Phụ Từ, có điều chúng ta rõ.”
Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã vội vàng cắt ngang.
Đôi đỏ hoe, giọng nói run rẩy không thể che giấu được xúc:
“ , đừng vội được không? Em đang rất giận, chúng ta đều bình tĩnh lại.”
Nói xong, anh ta vội vàng lầu, như thể trốn tránh thật.
Có lẽ, anh ta biết tôi nói gì.
Nhưng trốn tránh, cũng chẳng thể thay đổi được thực tế.
Nó kéo dài thêm hai mà thôi.
Ngày hôm sau, tôi ngủ đến tận trưa mới dậy.
Khi bước xuống lầu, tôi thấy Phụ Từ đang bận rộn trong bếp.
Tôi không biết nấu ăn.
Từ khi yêu nhau đến khi sống chung, Phụ Từ là người tất .
Anh ấy từng nói:
“Sau cứ để anh nấu, em tận hưởng giác được yêu thương.”
Thật đẹp đẽ biết bao.
Nhưng sau khi công ty phát triển, anh ấy ngày càng bận rộn.
Bếp núc không là nơi anh lui tới nữa.
là lần đầu tiên sau hai năm, tôi mới được ăn một bữa cơm do anh ấy nấu.
Hương vị vẫn quen thuộc như xưa, nhưng tôi không giác hạnh phúc và mãn nguyện nữa.
Trên bàn có ba món mặn, một món canh, cùng một phần bánh pudding đường đỏ nướng.
Đó đều là món tôi thích nhất.
Anh ấy nhớ tất .
Anh ấy biết tất .
Nhưng là—anh ấy không thôi.
Trong bữa ăn, nhiều lần tôi định mở miệng nhắc đến hôm qua, nhưng đều bị anh ta chuyển sang chủ đề khác.
“Hôm nay trời đẹp, chiều nay anh đưa em đi dạo nhé?”
Đi mua sắm với tôi.
Anh ta chủ động đề xuất điều .
Đã rất lâu , anh ta mới một việc như vậy.
Rõ ràng, anh ta đang cố gắng lành với tôi.
Tôi lặng lẽ ăn một miếng pudding đường đỏ nướng, lắc đầu:
“Chiều nay em đến công ty xem một chút.”
Ánh Phụ Từ thoáng tối đi vì bị từ chối, nhưng ngay lập tức lại sáng :
“Được, ăn xong chúng ta cùng đến công ty.”
Sau bữa trưa, tôi phòng thay váy và trang điểm.
Khi xe, theo thói quen, tôi mở cửa sau để bước vào, nhưng Phụ Từ giữ lại.
“Em hãy ngồi ghế trước, .”
Tôi cười nhạt, gỡ anh ta ra khỏi cửa xe, giọng nói nhẹ bẫng:
“ lỗi, em hơi bị phân tâm.”