Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một câu thăm dò khéo.
Ta không biểu lộ , giọng đáp:
“Đã nhập cung một lòng hầu hạ Hoàng thượng.”
Từ Tiệp dư cười :
“Dao mỹ nhân suy xét cho kỹ rồi hãy nói.”
Dứt nàng ta không nói thêm, chỉ ngồi trong viện ta, ngắm mấy đóa mai trơ trụi nửa , rồi mới rời đi.
Sau khi nàng ta đi, vội hỏi:
“Mỹ nhân, Từ Tiệp dư rõ ràng muốn lôi kéo người! Người không thể đồng ý đâu. Phu nhân và thiếu gia còn trong tay lão gia !”
Ta mỉm cười:
“ ngốc, nàng ta đến là để ly gián đấy.”
“Nàng ta ngồi đây nửa nhưng không nói khiến người ngoài sẽ tưởng hai ta nói suốt nửa đồng hồ. Đây là diễn cho ai xem? Chính là diễn cho vị tỷ tỷ Thuần phi của ta.”
“Ta vừa trở mặt tỷ tỷ của mình. Sau đó được sủng hạnh và cuối là Từ Tiệp dư lại ngồi trong viện ta nửa . Như vậy e là trong mắt Thuần phi và hậu cung ta đã “đầu quân cho Từ gia” rồi.”
“Từ Tiệp dư muốn khơi dậy mâu thuẫn giữa ta và Thuần phi, một mỹ nhân như ta dám chống lại một phi tần, lại còn tộc, đúng là màn kịch ‘ngư ông đắc lợi’ nàng ta muốn xem.”
giật mình:
“Vậy làm bây giờ? Chủ tử có cần giải thích Thuần phi nương nương không?”
Ta nhàng nói:
“Giải thích ai? Ai tin?”
mắt ta như vô tình liếc về phía Viên Tử đang đứng canh cửa.
“Nhưng cũng thật kỳ lạ, bên hông của Từ Tiệp dư lại đeo một chiếc đồng tâm kết cũ kỹ. Người như nàng ta lại giữ vật cũ? Vật đó chắc hẳn được nàng ta quý trọng lắm, đã nhập cung rồi nàng ta không quên đem theo.”
“ , nói xem, Từ gia chọn nữ nhân vào cung thật tay. Chỉ mới một tháng đã mang long thai.”
“Có thể nào… Nàng ta đã mang thai từ trước khi nhập cung không?”
Ta lẩm bẩm, chẳng cần có nghe hiểu hay không.
Ta chỉ cần người có tâm tự nghe thấy.
Quả nhiên, ta thấy Viên Tử lặng lẽ lui xuống. Khóe môi ta khẽ cong. Phụ yêu, tin tức , con biếu không cho người đấy.
Từ Tiệp dư không hạng tốt lành . Nàng ta cố tình để ta thấy chiếc đồng tâm kết cũ, rõ ràng là muốn hại ta.
10.
Năm ngày sau, Thuần phi đích đến viện của ta, còn dẫn theo nhiều cung nữ thái giám, khí thế bức người, toát lên đầy đủ oai phong của một phi tần quý.
Ta hành lễ:
“Thuần phi nương nương vạn an.”
Thuần phi ta từ trên xuống khiến mắt nàng ta sắc như dao.
Dù ta không ngẩng đầu cũng cảm nhận được lửa giận và oán độc đang bốc lên trong ấy.
Dẫu trước khi nhập cung, ta cũng chỉ là món đồ giải khuây cho nàng ta.
Chỉ là nàng ta đâu thể ngờ một con kiến hèn mọn như ta sau năm năm có thể vực dậy khiến nàng ta nghẹn họng không nói được nào.
“Kẻ tiện chủng cho dù vào cung là kẻ tiện chủng! và ta khác nhau! mãi mãi chỉ có thể quỳ dưới chân ta ngẩng đầu !”
Ta cúi đầu đáp nhỏ:
“Nương nương dạy …”
Ta mỉm cười gật đầu thuận theo.
Nàng ta càng biểu hiện như thế, lại càng lộ vẻ chột dạ. Xem , gia tộc bên kia đã bắt đầu gây áp lực rồi.
“ hãy nhớ rõ phận của mình. tưởng vào cung rồi có thể bản cung đứng ngang hàng ?”
“Bản cung là đích nữ của Tống gia. Từ xưa đã có phân biệt đích thứ, chẳng qua chỉ là con của một nô tỳ. Bản cung mới là chủ tử.”
Thuần phi không ngừng châm biếm.
Ta chỉ âm thầm cười trong lòng. Ta nào có ý tranh thấp nàng ta là muốn Tống gia phân thấp. Giữa ta và Tống gia, huyết hải thâm cừu, đâu một hai .
“Gói thuốc , nghĩ cách cho Từ Tiệp dư uống vào…”
Thuần phi cuối cũng vào chính.
Một gói thuốc được nàng ta thuận tay ném xuống dưới chân ta.
[ – .]
“ và Từ Tiệp dư âm mưu suốt nửa canh giờ khiến phụ giận. Nếu không muốn con tiện nhân mẫu và đệ đệ mất mạng mau cắt đứt hệ Từ gia khiến Từ Tiệp dư sảy thai.”
Ta mỉm cười. Ta cũng không buồn giả vờ ngoan ngoãn nữa trực tiếp đứng dậy đối mặt Thuần phi:
“Nương nương, thần thiếp không làm được!”
“ dám hỗn xược!”
Thuần phi vừa nổi giận, Thải Thanh đứng bên cạnh liền bước lên định đánh ta.
Ta phản ứng nhanh, trở tay tát cho Thải Thanh một bạt tai.
Đây là cái tát ta đã đợi nhiều năm rồi.
Thải Thanh bị ta đánh đến ngẩn người, mắt tràn đầy kinh ngạc.
Trong mắt ả ta, mấy năm nay ta luôn nhu nhược chịu đựng, lại dám tay?
Ta cười :
“Thuần phi nương nương, e là quản giáo lại đám nô tài của mình. Ngay cả Mỹ nhân được Hoàng thượng sủng hạnh chúng cũng dám động thủ. Đêm nay Hoàng thượng còn muốn thần thiếp hầu hạ. Nếu để người chẳng hay sẽ ?”
Thuần phi giận đến nghiến răng, đang định tự mình động thủ ta lại cất :
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Mặn và MonkeyD
“Nương nương, thần thiếp khuyên người chớ lỗ mãng. Một cái tát đánh xuống, thần thiếp lập tức quay đầu về phía Từ Tiệp dư.”
“Đừng lấy mẫu và đệ đệ uy h.i.ế.p thần thiếp. Thần thiếp vốn dĩ không sợ cứng, lắm cá c.h.ế.t lưới rách, ba mạng tiện đổi lấy một mạng quý nhân. trong tộc hình như không còn nữ tử nào thích hợp để đưa vào cung nữa đâu.”
Thuần phi tức giận đến mức không nói . Cuối đành giậm chân rời đi.
Nàng ta đi chưa đến một , thái giám từ ngự thư phòng đã tới truyền chỉ, triệu ta vào hầu hạ Hoàng thượng.
Trong hậu cung , có chút gió lay cỏ động nào cũng không qua được mắt người kia.
Ta xoa mặt, chuẩn bị bắt đầu vở diễn của mình.
11.
Trong ngự thư phòng, ta hành lễ rồi bước chầm chậm đến sau lưng Hoàng thượng, đưa tay xoa bóp đôi vai y.
“Tống gia bảo nàng làm ?”
Hoàng thượng mở miệng hỏi thẳng.
“Tống gia muốn thần thiếp đầu độc long tự.”
Ta cũng không vòng vo, trả dứt khoát.
Hoàng thượng nhếch môi cười :
“Nàng đồng ý?”
“Thần thiếp là người của Hoàng thượng, có thể làm điều tổn hại đến Hoàng thượng? Dù có mất mạng, thần thiếp cũng quyết không làm!”
Ta vừa cười vừa nói.
Hoàng thượng đưa tay nắm lấy cổ tay ta rồi lập tức xoay người, đôi mắt thẳng vào ta.
mắt lùng không gợn chút cảm xúc. Một bàn tay lớn nhàng đặt lên cổ ta, chỉ cần khẽ siết một chút là có thể bẻ gãy chiếc cổ mảnh khảnh .
“Trẫm không thích nghe giả dối.”
Ngón tay chậm rãi siết chặt như đang cân nhắc có lấy mạng ta hay không.
Ta không đổi sắc mặt, nở nụ cười rồi thành khẩn vào mắt y:
“Thần thiếp nói thật, thần thiếp thề chỉ yêu một mình Hoàng thượng.”
Nói rồi, ta khẽ cúi đầu, đưa đầu lưỡi l.i.ế.m đầu ngón tay của người giống như một con mèo nhỏ.
Hương mực và long diên hương nhàn nhạt, mùi vị thật không tệ.
Ta thấy gương mặt người khẽ cứng lại, mắt lùng ta lâu. Một hồi sau mới buông tay.
“Vậy để xem nàng có thể yêu trẫm bao lâu!”
Ta mỉm cười:
“Một đời…”
Yêu là , ta không . Nhưng ta ta cần Hoàng thượng.
Cho , ta yêu người. Cho dù ta có tự lừa chính mình ta cũng cam tâm tình nguyện.
12.
Ba ngày sau, điện Phương Hoa xảy lớn. Từ Tiệp dư sau bữa trưa đột nhiên m.á.u nghiêm trọng, có dấu hiệu sảy thai.