Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Cô bạn giải thích:

“Hồi trước cậu không thích cậu ấy, cậu ấy có thể tự nhắc bản không được vọng động, không được khiến cậu ghét.

bây giờ cậu lại thích cậu ấy, chủ động tiến tới, thẳng mọi thứ, thì làm cậu ấy chịu đựng nổi.

“Cậu ấy không kìm được, không làm cậu tổn thương, bản mang bệnh, nên cách trốn tránh.”

“Ừm… chính kiểu tự ti, nhạy cộng thêm xu hướng gắn bó kiểu né tránh.”

Cô bạn thở dài:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Cậu ấy sự có quá nhiều vấn đề.

“Nếu cậu ở bên cậu ấy, mệt mỏi đấy.

“Không đối diện với chứng tâm thần phân liệt có thể phát bệnh bất cứ lúc nào, cảnh giác việc cậu ấy mất làm tổn thương cậu, mà liên tục khẳng định rằng cậu yêu cậu ấy, dỗ dành, cho cậu ấy giác an toàn.

“Nếu cậu không chịu nổi mà bỏ giữa chừng, cậu ấy có thể … chết.

“Cậu nghĩ kỹ đi.

“Cậu ấy trốn cậu như bây giờ, ra một điều tốt.”

Tôi nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, tâm trạng rối bời.

— “Cậu đang nghiên , có thể cho tôi biết không?”

— “Nghiên … Hứa Tận Hoan.”

Anh ấy luôn nghiên tôi.

tôi không đối tượng thí nghiệm, không một dãy số liệu.

Tôi một con bằng xương bằng thịt.

Thế nên, đó chẳng … tín hiệu cầu mà anh đang gửi đến tôi ?

“Tôi thích anh ấy.”

Tôi anh.

Suy nghĩ này… ngày càng vững chắc trong lòng tôi.

Nghĩ lại kiếp trước, tôi bận rộn chuyện hành, bận quản lý công ty, gặp biết bao nhiêu , kết giao bao nhiêu mối quan hệ.

Tôi từng ngưỡng mộ tài năng của họ, từng trầm trồ trước vẻ ngoài của họ.

duy có một thứ xúc đó — sự rung động khiến tim tôi run rẩy — lại chưa từng xuất hiện.

Thứ tình tưởng chừng thoáng qua lúc tuổi trẻ ấy, mà qua năm tháng lại càng thêm đậm nét, không cách nào xóa nhòa.

10

Cuối cùng, sau bao nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi.

Khi năm nhất đại khai giảng, tôi đợi được Phó Giang tại trường của anh.

Anh ấy gầy hơn trước nhiều, cả toát lên một vẻ âm u.

Không sự trong trẻo như trước nữa.

ra, trước kia anh đâu có trong trẻo đến mức nào.

Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, Phó Giang sững .

Mãi đến khi tôi bước đến trước mặt, gọi tên anh, anh mới như sực tỉnh.

Khẽ thì thầm một câu: “Không ảo giác …”

Ánh mắt anh dán chặt vào tôi đầy khao khát: “Trường của em… không ở đây.”

Thấy chưa, tôi mà.

Anh ấy luôn âm thầm theo dõi tôi!

Tôi không mù quáng chọn đại giống Phó Giang, dù ngành không phù hợp.

em lại ở đây.”

Tôi cố ý trì hoãn ngày nhập để đến đây chờ anh.

[ – .]

Ánh mắt Phó Giang khẽ d.a.o động, có phần lúng túng.

“Hứa Tận Hoan, anh , đừng…”

Tôi kiễng chân, nhẹ lên khóe môi anh.

Anh lập tức c.h.ế.t sững, cả như bị rút cạn linh hồn.

Tôi nắm lấy tay anh.

“Em thích anh, Phó Giang.

“Một chưa đủ, thì em hai, ba.

“Em biết anh sợ điều gì.

“Anh làm em bị thương ?”

Phó Giang lập tức lắc mạnh.

anh mở miệng: “Anh… anh không được.”

Cơ thể anh bắt run rẩy, chạy trốn.

Tôi ôm chặt lấy anh.

thì, đến khi anh không được nữa, hãy tạm tránh em một chút được không?

đợi khi anh có thể lại, thì quay về.”

Phó Giang chớp mắt chậm, như thể đang suy nghĩ lâu:

“Có thể… như ?”

“Không thử thì biết không thể.”

Phó Giang mím môi, dưới ánh mắt đầy mong đợi của tôi, cuối cùng khẽ gật .

……

Tôi xin nghỉ nửa tháng.

Nửa tháng ấy, tôi đều ở bên Phó Giang.

Chúng tôi sống trong căn hộ của anh.

Anh quy củ, tuyệt đối không vượt giới hạn.

Đối xử với tôi chẳng khác gì bạn cùng phòng, chứ không giống bạn gái chút nào.

, tôi giả vờ uống say để chủ động anh, vừa mới chạm đến khóe môi thì anh đẩy tôi ra, vừa lúng túng vừa ngượng ngùng.

“Hoan Hoan, đừng như .

“Anh… khi xúc không ổn định, từng phát bệnh .

“Nếu em anh, anh vui, mà khi vui quá thì anh không thể bản .”

Tôi cách ôm anh, dụi vào lồng n.g.ự.c anh.

em sự anh. sau anh cố gắng kiềm chế chút nhé, đừng vui quá được.”

Phó Giang gật , khóe miệng thì cong lên đến tận vũ trụ.

Tôi nhân cơ hội sờ thử cơ bụng của anh một cái.

như thôi mà khiến anh vui đến thế à?”

vui mà.”

Nhìn gương mặt đỏ ửng của anh.

Tôi thấy, sự… đáng yêu c.h.ế.t đi được!

Đôi khi có lúc tôi trêu đùa hơi quá đà.

Phó Giang từng tự nhốt mình lại, mặc kệ tôi khô cả miệng không đáp lại lấy một lời.

Tôi có thể ngồi bên ngoài, kiên nhẫn đợi anh.

Đến khi anh bước ra, nhìn thấy tôi vẫn ở đó, lại cúi áy náy xin lỗi.

Và tôi lại… nhân cơ hội một cái, sờ một cái.

Tùy chỉnh
Danh sách chương