Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trên bàn ăn, không khí gượng gạo cực kỳ, mẹ ra sức pha trò, nhưng Cố chỉ im lặng ăn, dáng vẻ cao ngạo, không hề có ý mở miệng, khiến cho sự nhiệt tình mẹ trở nên lạc lõng.
mặt như cái mâm, không không rằng, tôi không gắp thức ăn, chỉ gắp cơm ăn từng chút một.
Cuối cùng cũng xong bữa cơm, mẹ thở phào nhẹ nhõm.
bóng lưng Cố chuồn, tôi chợt nhớ ra gì đó, vội gọi anh ta :
“Cố tổng, chờ một chút.”
Mọi người kinh ngạc tôi, kể Cố , lông mày anh ta khẽ nhíu , rõ ràng là thiếu kiên nhẫn.
“Chỉ một tí thôi, được không ạ?”
Tôi dùng ngón tay tạo một khoảng cách một centimet.
Vừa , tôi ba chân bốn cẳng chạy , nhanh chóng ôm một cái sắt chạy xuống, ánh mọi người đổ dồn tôi.
Tôi mở nắp sắt ra hỏi:
“Cố tổng, cái này anh không?”
Bên trên cái sắt là hơn chục cái thẻ, có cái 1×1, có cái 2×3, là không phải hàng chính hãng.
Vì trên có cái dập nổi, có cái dính keo khô ở đằng sau, rõ ràng là được “móc” ra từ đủ mọi nơi.
Cố trong trẻ hơn bây giờ, giữa lông mày và khóe vẫn nét non choẹt, nhưng ngũ quan thì vẫn đỉnh chóp.
Ngoài thẻ ra, có một đống thứ linh tinh khác: giấy gói kẹo, vỏ thuốc lá, ruột bút hết mực, đề thi nhàu nhĩ, vân vân.
Cố tôi chằm chằm, tôi cắn răng mới tiếp:
“Cái này tôi tìm thấy ở một góc tủ quần áo, không để ở đó, nhưng tôi nhận ra anh, chắc là anh không?”
Ánh Cố khẽ động, dường như thăm dò, tôi bị anh ta mà thấy mình bé , vai rũ xuống.
Anh ta bảo:
“Không phải tôi, vứt .”
“Vâng ạ.”
Tôi tiện tay vứt thùng rác, .
Ánh Cố bỗng dưng ánh vẻ nguy hiểm.
“Lộc Minh, cố ý không?”
Anh ta chặn tôi .
Tôi ngơ ngác:
“Cái gì cơ?”
Anh ta như thấu tất , khinh bỉ cười khẩy:
“Không có gì, diễn tốt lắm, lần sau đừng diễn nữa, tôi không rảnh xem.”
[ – .]
rồi, anh ta sải bước rời .
4
Mẹ đóng cửa , nhịn tối, tức đến phát khóc.
xót con yêu, cuối cùng không nhịn được tát tôi một phát.
Tôi không kịp trở tay, ngã vật ra đất, đầu đập cạnh bàn, đau điếng.
Mẹ ôm vai , quay sang mắng tôi:
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Tiểu Minh, con đừng trách con nặng tay, tối nay con là làm mẹ thất vọng tràn trề!”
“Con quên hết lời mẹ dặn rồi hả?”
“Sao tự tiện xuống ? Sao chuyện với anh ta? Con là…”
Vết thương trên trán rỉ máu, chảy , trước tôi mờ mịt.
Tôi ôm lấy vết thương, cố giải thích:
“Con tưởng anh ta về rồi, con không cố ý…”
túm lấy cổ áo tôi, gào :
“Mặc thế này chạy xuống , cố tình chân đất lượn lờ trước mặt anh ta, bày ra cái rách kia để gây sự chú ý, Lộc Minh, quyến rũ hả?!”
“ có Cố là không? là không? Sao mơ tưởng đến anh ta?”
“ có chỉ vì cái trò lố tối nay mà có khi mất anh ấy không?”
“Không có đàn ông c.h.ế.t à? Đến bạn trai mình cũng cướp!”
rồi, mở cửa xông ra ngoài, mẹ vội vàng kéo :
“Lộc Dữ, con đâu giờ này?”
Lộc Dữ nghiến răng tôi:
“Cái nhà này, có con thì không có nó, có nó thì không có con, con !”
Rất nhanh, tiếng máy nổ vang từ gara, mẹ thở dài thườn thượt, tức giận đóng sầm cửa.
Tôi lí nhí:
“Hay là tối nay con ra ngoài ở?”
Mẹ ngập ngừng:
“Con đâu được?”
“Ở khách sạn ạ, con quen rồi.”
Ngày xưa, tôi trốn viện như cơm bữa, toàn chui mấy cái nhà nghỉ tồi tàn ấy.
Mẹ im lặng, một lúc sau mới gật đầu:
“Tối nay là tại con, thôi thì con ra ngoài ở , khi nào con nguôi giận, mẹ đón về.”