Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Quả thực, cần cậu không bỏ , đỗ đại top đầu là chuyện chắc chắn.
“Muốn trường ?” Tôi hỏi cậu.
Khương Nhượng không cần suy nghĩ: “Cứ ở thành phố là được.”
Tôi nửa đùa nửa thật: “Trường top đầu ở thành phố có trường thôi, có muốn vào làm đàn không?”
Cậu bật : “Được ạ.”
Tôi coi đó là một câu nói đùa, không để lòng.
Kể từ đó, tôi và Khương hai đường thẳng song song, không còn giao điểm nữa.
Một thời gian sau, bạn cùng rủ rê uống rượu.
Nửa đêm, tôi ngáp ngắn ngáp dài , bạn cùng còn cảm thán: “Bây giờ chắc cuối cấp nghỉ hè hay sao mà đông người thế nhỉ?”
Nghỉ hè?
Tôi mơ màng nhớ ra, ờ nhỉ, Khương Nhượng đại xong .
Vài hôm nữa nhắn tin hỏi xem cậu đỗ trường .
ngang qua một riêng, bên vọng ra nói quen thuộc:
“Anh Nhượng, bạn anh không đến à?”
“Làm đàn bạn , vui không anh?”
Chàng trai chửi mấy câu.
Có người nói: “Anh Nhượng trước vui lắm cơ.”
“Ngày ăn, phố với bạn , mà vẫn đỗ đại top, đỉnh thật.”
Giữa làn khói thuốc bảng lảng, Khương Nhượng lười nhác chống cằm, ngửa uống cạn ly rượu.
Nụ vừa ngạo nghễ vừa có chút ngông cuồng, bất cần.
“Chờ cô ấy thất tình lâu lắm .”
5
Đợi đến khi xung quanh vãn người, tôi mặt lạnh tanh kéo tuột Khương Nhượng vào nhà vệ riêng.
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
Rầm một tiếng, đóng sầm cửa .
Túm lấy áo Khương Nhượng, ép cậu cúi đầu.
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu, lạnh: “Khương Nhượng, thói lừa người giống anh à?”
Cậu sững người, nhìn rõ là tôi thì im lặng không nói.
vệ chật chội vừa đủ cho hai người.
Một lúc lâu sau, mới cậu uể oải đáp: “Ừ.”
[ – .]
Ừ á?
có người trơ trẽn đến thế sao?
Không gian nhỏ hẹp ngập tràn mùi hormone nam tính, hơi men bốc khiến họng tôi khô rát.
Mọi thứ xung quanh lúc mắt tôi chẳng khác khung cảnh game.
Bị Khương Nhượng cúi nhìn thế, cứ thể cậu mới là kẻ săn mồi đang tỉ mỉ quan sát con mồi.
Cảm giác , thật khó chịu.
Lý trí đột nhiên đứt phựt.
Tôi vòng tay qua cậu, nghịch ngợm cắn nhẹ môi cậu một cái, trừng phạt, hằn chất vấn:
“ được mấy trò lừa bịp anh hả?”
“ vừa nói ai là bạn ?”
chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ thôi.
Vốn dĩ là trò đùa cố tình châm ngòi tôi.
Khương Nhượng ngượng ngập l.i.ế.m môi, yết hầu trượt xuống.
khàn khàn nhưng đầy vẻ trêu ngươi: “ à?”
Cậu thuận thế ôm ghì lấy tôi, vòng tay dần siết chặt.
Hơi thở dồn dập phả vào sau tai tôi.
Khương Nhượng vẫn cố nén vẻ bình tĩnh.
Cậu thì thầm: “Trước đây từng nói, đỗ trường sẽ có thưởng mà…”
Đúng lúc , bên ngoài có tiếng động.
Người bên ngoài nhà vệ hỏi lớn: “Khương Nhượng? Mày ở đây chơi à? Tao bạn mày .”
Là Khương ?
Đồng tử tôi co rút mạnh, theo thói quen muốn đẩy người trước mặt ra, nhưng cậu dùng một tay giữ lấy gáy tôi, chiếm đoạt mà hôn sâu hơn.
Đợi đến khi cậu lưu luyến rời , tôi nắm chặt cánh tay cậu, vành tai nóng bừng.
Tôi ngước mắt lườm cậu một cái, Khương Nhượng hiểu ý tôi, ghé sát gần, đầy vẻ trêu chọc: “ đủ tuổi …”
Khương ở ngoài chẳng hề hay biết nhà vệ có hai người, vẫn đang nói chuyện với cậu: “ mày có Ân Ân không?”
Khương Nhượng cao hơn tôi nửa cái đầu, tôi ngẩng là có thể đôi mắt ánh ý cậu.
“Không —”
Khương Nhượng lười biếng: “Sao thế?”
Khương thở dài: “Không, bạn nó nói hay cô ấy ăn, phố với một thằng con trai…”