Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tuyệt vọng con thú bị dồn vào bước đường cùng, Trường Phong bắt đầu cắn loạn. Anh ta không còn đường lùi trên mặt trận lý, sự nghiệp tan nát, giờ chỉ còn cách hại danh tiếng Nhược Xa, hy vọng ép cô nhượng bộ.
đồn bắt đầu lan đi. Ban đầu chỉ là những xì xào trong giới kinh doanh, về Nhược Xa là một người phụ nữ tham lam, chỉ kết hôn vì , lợi dụng sơ hở lý để chiếm đoạt tài sản của chồng.
Sau đó, những bài viết ẩn danh xuất hiện trên một số diễn đàn mạng, vẽ nên hình ảnh một “người vợ rắn độc” và một “người chồng đáng thương” bị lừa gạt.
Trường Phong ngồi trong căn thuê tạm bợ, đọc những bình luận chởi rủa trên mạng, hả hê một cách méo mó. “Đáng đời cô! Để xem cô còn vênh váo được bao lâu!” Anh ta thầm nghĩ.
Anh ta rằng áp lực dư luận sẽ khiến Nhược Xa hoảng sợ, không dám đối mặt với những chỉ trích và đàm tiếu.
phản ứng của Nhược Xa lại nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Cô không hề có dấu hiệu lo lắng hay suy sụp. Thông qua luật sư An và mạng lưới quan hệ của chính mình, Nhược Xa dễ dàng xác định được nguồn gốc của những đồn. Một thông cáo ngắn gọn, súc tích được đưa ra, kèm bản công chứng của thỏa thuận hôn và xác nhận công chứng viên về tính hợp và sự tự nguyện ký của cả hai bên.
Sự thật rành rành được phơi bày, những đồn thất thiệt nhanh chóng tan biến bong bóng xà , thậm chí còn khiến hình ảnh của Trường Phong trở nên tồi tệ hơn trong mắt công chúng và giới kinh doanh – một kẻ vừa bội bạc vừa hèn hạ, không thủ đoạn để hại vợ cũ đang mang bầu.
Chiêu tấn công bằng dư luận thất bại thảm hại. Trường Phong nghiến răng, anh ta không còn gì để mất bèn định dùng con gái ruột con bài cuối cùng.
Anh ta tìm cách tiếp cận Tiểu An. Đón con bé ở trường học vào giờ tan tầm, nghĩ rằng chỉ ôm con, nói vài yêu thương, Nhược Xa sẽ mềm lòng.
Một buổi chiều, Trường Phong chờ ở cổng trường Tiểu An. con bé bước ra cùng cô giáo, anh ta lao đến, giọng điệu cố tỏ dịu dàng:
– Tiểu An! Ba đây con!
Tiểu An nhìn anh ta, đôi mắt tròn xoe pha lẫn sự ngạc nhiên và bối rối. Con bé không quen với sự xuất hiện đột ngột này. Cô giáo cũng tỏ cảnh giác.
Nhược Xa đã cách đó không xa, bình tĩnh quan sát mọi chuyện. Cô đã lường trước khả năng này. Trước đó, cô đã thông báo với trường về tình hình ly hôn và quyền nuôi dưỡng của mình, dặn dò không được tùy tiện giao Tiểu An cho ai ngoại trừ cô hoặc người được ủy quyền.
Ngay Trường Phong định ôm lấy Tiểu An, một vệ sĩ lịch sự kiên bước tới, chắn giữa hắn và con bé.
– Thưa ngài Trường Phong, ngài không có quyền đưa bé Tiểu An đi vào lúc này. Quyền nuôi dưỡng thuộc về phu Nhược Xa.
Trường Phong tức tối nhìn tên vệ sĩ. Anh ta quay sang Nhược Xa đang bước đến, giọng điệu lại thay đổi, cố tỏ đáng thương:
– Nhược Xa, em xem đi! Anh chỉ muốn gặp con! Em không thể tước đoạt quyền cha của anh!
Nhược Xa tiến lại gần, cạnh vệ sĩ. Cô cúi xuống, mỉm cười trấn an Tiểu An:
– Con gái, đi cùng chú về trước nhé. Ba mẹ có chút nói chuyện.
Tiểu An ngoan ngoãn nắm vệ sĩ. Trước đi, con bé ngây thơ hỏi:
– Ba ơi, ba không về với mẹ và con?
Câu hỏi ngây thơ của con gái một nhát d.a.o đ.â.m vào Trường Phong. Anh ta cứng họng.
Nhược Xa nhìn Trường Phong, ánh mắt kiên .
– Tôi đã nói , anh chỉ có quyền thăm nom quy định. Và tôi sẽ sắp xếp lịch trình phù hợp. Còn anh lợi dụng con bé để tạo áp lực? Tôi không cho phép.
Cô nói, giọng điệu rõ ràng, không nao núng. Kế hoạch dùng con cái con bài của hắn cũng hoàn thất bại.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Trường Phong lại rung lên. Lần này, không còn thái độ gấp gáp hay lén lút nữa. Anh ta biết là ai gọi. Là cô ta. Kẻ mà ạh ta đã đánh đổi tất cả.
Anh ta bắt máy, giọng khàn đặc, đầy mệt mỏi.
– Tuyết Băng…
Giọng ả vọng lại, lạnh lùng và dứt khoát hơn bao giờ hết.
– Trường Phong. Chúng ta chấm dứt đi.
Anh ta siết chặt điện thoại.
– lại vậy? Anh… anh đang cố gắng giải mọi chuyện!
– Giải ? Anh đã mất hết ! trắng! Anh nghĩ tôi và con trai gì ở một kẻ trắng hả?
Giọng cô ta đầy khinh thường.
– Anh đã hứa với tôi những gì? Hứa sẽ cho tôi một cuộc sống tốt hơn! Hứa sẽ lo cho con trai tôi! Giờ thì ? Anh còn không lo nổi cho chính mình!
– Không… không phải vậy… anh tất cả… vì mẹ con em mà… anh yêu em!
Trường Phong lắp bắp, cố gắng níu kéo bằng lẽ sáo rỗng. Anh ta đã mất hết, chỉ còn lại ảo tưởng về cái gọi là “tình yêu đích thực” này.
– Yêu? Tình yêu của anh không mua nổi một bữa cơm! Tôi không tình yêu đó!
[ – .]
Giọng ả vang lên đầy cay độc.
– Tìm người khác đi. Người có thể cho anh thứ anh . Còn tôi? Tôi sẽ tìm bến đỗ khác. Cút đi!
Bíp. Đầu dây bên kia cúp máy.
Trường Phong sững sờ giữa con đường, vẫn giữ chặt chiếc điện thoại, thể đó là thứ cuối cùng kết nối hắn với thế giới. Anh ta đã mất tất cả. Mất , mất gia đình, và giờ, mất cả người mà mình đã đánh đổi tất cả để đuổi. Khuôn mặt anh ta vặn vẹo, sự suy sụp chuyển sang một cơn phẫn nộ điên cuồng, cuối cùng sụp đổ hoàn . Anh ta đó, một mình, giữa dòng người qua lại.
Một lúc sau, Nhược Xa nhận được nhắn Luật sư An. “Trường Phong và cô ta đã chia . Cô ta đã dẫn con rời đi cùng gã đàn ông khác .”
Nhược Xa đọc nhắn. Cô không hả hê, không sung sướng. Chỉ một sự trống rỗng. Và một chút mỉa mai. Anh ta đã vứt bỏ tất cả vì thứ phù phiếm đó. Giờ thì ? Còn lại gì? Không còn gì cả.
Cô nhìn Tiểu An đang vui kể chuyện đi học cho người giúp . Nhìn bụng mình đang ngày một lớn dần. nhận sinh linh bé bỏng đang cựa quậy bên trong. Đây là tất cả. Đây là điều xứng đáng để chiến đấu.
Trường Phong đã mất tất cả. Cả tài lẫn người tình. Cuộc ly hôn, giờ đây, đã định đoạt. Anh ta đã thua một ván cờ không lối thoát.
Chương 6
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Phiên tòa cuối cùng không kéo dài lâu. Chỉ là một căn nhỏ, vài người tham dự: quan tòa, thư ký tòa án, luật sư của cả hai bên và Trường Phong, Nhược Xa. Không còn sự kịch tính của những buổi thương lượng trước đây. Trường Phong ngồi một góc, trông tiều tụy và im lặng đến đáng sợ. Bộ vest nhàu nhĩ, đôi mắt trũng sâu, anh ta không còn tự mãn hay tức giận trước. Chỉ là một kẻ thất bại.
Nhược Xa ngồi ở phía đối diện. Cô mặc một chiếc váy bầu màu be nhạt, che đi phần bụng đã lớn. Khuôn mặt cô bình tĩnh, không chút biểu , thể đang tham dự một cuộc họp kinh doanh hơn là buổi chấm dứt cuộc hôn của mình.
Quan tòa đọc to định. Giọng ông đều đều, khô khan, mỗi lại mang sức nặng của luật. Cuộc hôn giữa Trường Phong và Nhược Xa chính thức chấm dứt. bộ tài sản, bao gồm cả tài sản riêng và tài sản chung, thuộc về Nhược Xa đúng các điều khoản của bản Thỏa Thuận Hôn và Tài Sản Hôn được ký ngày 15 tháng 3 năm 20XX. Quyền nuôi dưỡng bé Trường An (Tiểu An) và đứa bé sắp chào đời thuộc về Nhược Xa. Trường Phong có quyền thăm nom quy định của luật và sự sắp xếp của người giám hộ.
Bản án cuối cùng được tuyên. Nhược Xa nhận lấy các văn bản lý luật sư An. giác cầm tập giấy tờ trên rất thật. Đây là kết quả của sự chuẩn bị, sự kiên định và… cả nỗi đau.
mọi thủ tục xong xuôi, Trường Phong lẳng lặng dậy. Anh ta không nhìn Nhược Xa, cũng không nói nào. Chỉ bước đi nặng nề ra khỏi , một cái bóng vật vờ.
Luật sư An mỉm cười với Nhược Xa.
– Xong , Xa. Mọi thứ đều thuộc về cô. Tôi đã nói mà.
Nhược Xa khẽ gật đầu.
– ơn. Rất nhiều.
– Không có gì. Đó là công của tôi. Và hơn nữa, cô hoàn xứng đáng với điều này.
Về , Nhược Xa ngồi giữa khách rộng lớn, bao quanh bởi những món đồ xa xỉ giờ hoàn thuộc về cô. Cô không vui sướng hay hả hê tột độ. Chỉ là một sự trống rỗng. Và một gánh nặng . Khối tài sản khổng lồ này, và tương lai của hai đứa con.
Cô liên hệ với các chuyên gia tài chính và quản lý tài sản. Họ đến, xem xét danh mục đầu tư, bất động sản, tài khoản ngân hàng… Con số khiến ngay cả những người chuyên nghiệp cũng phải trầm trồ. Nhược Xa lắng nghe khuyên của họ một cách nghiêm túc. Cô định bán bớt một số tài sản không thiết, tập trung vào các khoản đầu tư an hơn và trích lập một quỹ lớn cho tương lai của các con. An và ổn định là ưu tiên hàng đầu.
Ngôi được sắp xếp lại. Căn trống trước đây được cải tạo thành cho em bé. Giấy dán tường màu xanh nhạt, cũi , tủ quần áo nhỏ xinh… Mỗi món đồ được chọn lựa cẩn thận, chất đầy tình yêu thương của người mẹ.
Buổi tối, Tiểu An đang chơi xếp hình, Nhược Xa ngồi xuống cạnh con bé, khẽ nói:
– Tiểu An này, ba con… sẽ không sống ở đây với chúng ta nữa.
Tiểu An dừng , ngước mắt nhìn mẹ.
– ạ? Ba đi đâu ạ?
– Ba có riêng của ba. Con sẽ thỉnh thoảng gặp ba, ba mẹ sẽ không sống chung.
Nhược Xa cố gắng dùng ngữ đơn giản nhất để con hiểu.
– … ba vẫn yêu con phải không ạ?
Tiểu An hỏi, giọng hơi lo lắng.
Nhược Xa ôm con gái vào lòng.
– Có. Ba vẫn yêu con. mẹ…
Cô dừng lại một chút, nói tiếp, giọng chắc chắn.
– Mẹ sẽ yêu con nhiều hơn cả ba, cả mẹ, cả tất cả mọi người cộng lại. Con và em sắp chào đời là tất cả của mẹ.
Tiểu An ôm chặt cổ mẹ, có đã yên tâm hơn.
Những tuần cuối thai kỳ, Nhược Xa đi khám thai định kỳ. Bác sĩ mỉm cười.
– Em bé phát triển rất tốt. Sức khỏe của cô cũng ổn định. Chuẩn bị tinh thần nhé, ngày dự sinh gần lắm .
Trường Phong có gửi một vài món quà cho Tiểu An, đúng nghĩa vụ thăm nom trên giấy tờ. Một bộ đồ chơi rẻ , một chiếc váy không đúng cỡ. Nhược Xa nhìn chúng, không nói gì, chỉ bảo người giúp cất đi. Cô không muốn con gái phải bận tâm hay thắc mắc về sự “quan tâm” muộn màng và giả tạo này.
Cuộc hôn chính thức chấm dứt. Nhược Xa đã có tất cả: bạc, quyền nuôi con, sự tự do. cuộc sống với hai đứa con và khối tài sản khổng lồ phía trước chỉ bắt đầu. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh nắng cuối ngày đang nhuộm vàng khu vườn. Cô sẵn sàng đối mặt với nó.