Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

1

Ta chỉ thuận miệng bừa thôi.

bảo kiếp trước hắn chê ta!

Kiếp trước, hắn là Vệ Viễn Đế — vị hoàng đế anh minh khiến thiên thái bình, còn ta là Vũ Hoàng Hậu — nhân tay nắm binh quyền, công lao hiển hách.

Ta vì Vệ Thanh Hà chinh chiến thiên , hắn tôn ta làm Hoàng hậu, cùng nhau cai trị.

Nhưng khi ta và hắn lần gặp nhau, ta vẫn là nhi của tướng quân, còn hắn vẫn là Vệ Thanh Hà — vị công tử phong lưu của hoàng gia.

Năm ấy, ta lần theo thân kinh, vừa bước chân đến bị vẻ phồn hoa rực rỡ của nơi đây làm hoa mắt.

Ta cưỡi con ngựa đỏ nhỏ A Chu, theo sát phía sau thân, vừa đi vừa ngang ngó dọc, lại không ngờ bị một chiếc quạt từ lầu hai trà lâu rơi xuống, đập thẳng .

Ngẩng lên, thấy một công tử trắng, tay vịn khung cửa sổ, mỉm cười xin lỗi, đôi mắt ánh lên ý cười dịu dàng:

“A, xin thứ lỗi.”

Hắn cười đẹp đến mức, cũng không nỡ trách.

Ta ấp úng: “Không, không sao…”

Cả ngày hôm , ta cứ ngơ ngẩn theo bóng dáng trắng tinh tuyết của Vệ Thanh Hà giữa trời xuân, hắn còn vẫy tay chào ta.

Đến mức khi cung diện thánh, ta vẫn còn mộng mơ, ngây ngẩn.

Ta chưa từng gặp hoàng đế, hoàng hậu, nhưng họ đối với ta rất thân thiện, vì thân ta nắm binh quyền, triều đình phải kiêng dè đôi phần.

Ta đến tuổi cập kê, lúc hoàng thượng và thân ta đàm luận, nhiên nhắc tới hôn sự của ta.

thân chỉ hai người con gái, tỷ tỷ gả thanh mai trúc mã — Vũ Hiêu ca, người thân tay nuôi dưỡng.

Người còn lại thể gả hoàng thất, chỉ còn lại mình ta.

Lúc , vị hoàng tử của hoàng gia đều chưa thân, cung đình đưa tới họa chân dung.O Mai d.a.o Muoi

Tỷ tỷ hỏi ta:

“Tiểu Dao, muội thích kiểu nam tử thế nào?”

Ta vẫn còn chìm đắm ấn tượng về Vệ Thanh Hà, lẩm bẩm:

“Nam tử mặc bạch y, là đẹp nhất.”

Tỷ tỷ mở họa , chỉ cuối cùng:

“Chỉ hắn mặc bạch y.”

Sợi dây duyên phận kéo ta và Vệ Thanh Hà lại với nhau, nhưng đúng là mối duyên kéo một cách đầy miễn cưỡng.

Tỷ tỷ giúp ta thay trang phục theo mốt kinh , nhưng mắt các tiểu thư khuê các nơi hậu cung, ta vẫn là kẻ quê mùa, thô kệch.

Những ánh mắt soi mói khiến ta đỏ bừng mặt, tay vô thức mân mê tà . Nhưng đôi tay thô ráp của ta lại khiến tà lụa mỏng sờn cả sợi tơ.

Một cô nương tốt bụng dắt ta sang bên uống trà, ăn điểm tâm, nàng xưng là Bạch Dao, người được ca ngợi là “Kinh đệ nhất mỹ nhân, tài vang danh”.

Ta vừa kinh ngạc, vừa cảm kích, nâng ly trà mộc mạc nhất, :

“Bạch cô nương, ta kính cô một chén.”

Uống xong, bỗng một giọng lạnh lẽo vang lên sau lưng:

“Vũ cô nương, trà này uống thế nào?”

Trà nóng bỏng khiến lưỡi ta gần phồng rộp, nào còn mùi vị chi đâu.

Ta thật đáp: “Trà… khá nóng.”

Ngẩng , thì là Vệ Thanh Hà, trắng tuyết, tay cầm quạt nắm chặt tới mức sắp bóp nát.

Hóa , là trà do chính tay hắn chăm sóc suốt một năm, cây trà chỉ được lạng lá, nâng niu mãi mới pha được một ấm, lại dùng bộ chén trà do hắn tay nung.

Vậy ta không giá, nâng chén một hơi cạn sạch nửa phần công sức của hắn.

Hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, còn ta thì vẫn ngây ngô cười lại.

Hắn phong nhã, cao ngọc, còn ta khác gì trâu ăn hoa .

Hắn là Tam hoàng tử, từ nhỏ cần tranh ngôi báu, chỉ muốn sống cuộc đời ung dung tại, cưới một giai nhân thanh nhã, cùng nhau ngâm thơ đối câu, tiêu sái nửa đời.

Người ấy, tất nhiên là Bạch Dao — tri kỷ thanh mai của hắn.

Nhưng trời không chiều lòng người, hoàng thượng ban hôn, Vệ Thanh Hà không thể cưới được người mình yêu, đành phải lấy ta.

Đêm động phòng, hắn ngồi đối diện ta, khẽ đọc:

trăng nơi biên ải, bóng đôi cùng soi nhau.”

Rồi nâng chén rượu ta.

Ta ngẫm nghĩ, bỗng tỉnh ngộ:

Vừa “trăng”, vừa “ xa”, không phải là nhớ Bạch Dao sao!

Ta đập bàn quát lớn:

“Ngươi làm sao thế hả! Đêm động phòng hoa chúc còn nhớ cái con đàn bà nào ngoài kia!”

2

Đêm hôm , ta và hắn cuối cùng cũng không viên phòng.

Hắn giận dữ hất tay bỏ đi, còn ta, mệt mỏi cả ngày, vừa hay ngã lưng xuống là ngủ ngay.

Ta nghe thư phòng của hắn treo một tranh của Bạch Dao, chắc chắn hắn vẫn còn nhớ nhung nàng ta.O mai d.a.o Muoi

Ta nghĩ mãi, hắn cưới ta rồi, lẽ còn muốn vì Bạch Dao giữ mình?

Ta tuy phải loại người giữ thân vì , nhưng lòng hắn người khác, ta tức đến mức chỉ muốn đập đồ.

Thế nên, chúng ta coi người xa lạ, ngoài mấy bữa cơm thì với câu nào.

Thị của ta khuyên nhủ:

“Điện hôm chủ động uống cạn hợp cẩn tửu, nương nương cũng nên điện chút thể diện chứ.”

Hóa hôm ấy hắn muốn cùng ta uống rượu giao bôi? Vậy ta lại hiểu lầm hắn.

Uống rượu thì uống rượu, sao còn đọc thơ?

Ta nghĩ ngợi một lúc, :

“Thế giờ làm sao? Chủ tử nhà ngươi tính khí lớn vậy, qua không dễ dỗ dành rồi.”

Thị bày kế:

“Gần đây xuân sắc tươi đẹp, lại sắp đến tiết Thượng Tỵ, hay là nương nương mời điện cùng đi du xuân?”

Nghe cũng hay, ta liền tâm mời hắn ngoại ngắm cảnh, còn chuẩn bị hắn một con ngựa .

Tùy chỉnh
Danh sách chương