Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

7

Nhưng thấy hắn nhảy dựng lên, ta vẫn không nhịn bật .

Đời trước, chúng ta thành thân quá sớm, thực sự hiểu rõ nhau đã vội bị ràng buộc.

Kiếp , ta không vội . Nhưng dù đâu, cũng chạm mặt Vệ Thanh Hà.

Lúc đến Đại Bái Tự ngắm hoa đào, hắn khăng khăng bẻ cành đào tặng ta, kết quả suýt trật chân.

Khi ngồi thuyền trên kênh câu cá, hắn cố câu cá cho ta, suýt chút ngã xuống sông.

Hắn là một quân vương nhạy bén, mưu lược hơn người, nhưng ai cũng có khuyết điểm.

Vệ Thanh Hà không giỏi võ nghệ, cũng không đủ nhanh nhẹn.

Ta vừa xoa bóp cánh đau nhức của hắn, vừa : “Hà tất khổ vậy, đâu có thiếu con cá .”

Hắn kéo áo ta, “A Dao, huynh trưởng ta không biết câu cá đâu.”

Ta bất đắc dĩ: “ rồi, rồi.”

Hắn lại ghé sát, trán ta suýt chạm trán hắn.

Nước biếc trôi lững lờ, nắng xuân dịu nhẹ hâm nóng người ta.

“Dao Nương, nàng đừng gả cho người khác.”

Ta cụp , “Ngươi cưới ta là vì quân quyền của phụ thân ta không?”

Vệ Thanh Hà sững sờ.

Ta nhẹ : “Ai cưới ta, người sự ủng hộ của Vũ gia ta, nghiễm nhiên trở thành Thái tử.”

Vệ Thanh Hà nhíu mày: “Ai vậy?”

Ta lạnh: “Đừng bảo với ta là ngươi không biết.”

Hắn cố chấp nắm lấy áo ta, “ chắc đã như thế, hơn , ta đâu có Thái tử.”

Ta hít sâu một hơi, “Chính là như thế.”

Hắn dịu dàng lau mồ hôi lấm tấm trên trán ta, điệu trêu chọc: “A Dao có thể biết trước tương lai sao?”

Cuối , ta không thể nhịn nổi , cắt ngang lời hắn:O mai d.a.o Muoi

“Vệ Thanh Hà, ta chính là biết. Ta biết ngươi thích Bạch Nguyệt Dao, biết rằng dù bây ngươi có cưới ta, thì năm mươi năm sau, ngươi vẫn hối tiếc vì từng với nàng ta rằng ngươi yêu nàng ta.”

Vệ Thanh Hà ngây người.

Ta không để tâm đến hắn, một hơi tiếp:

“Ta biết, kết cục của ta và ngươi không hề tốt đẹp. Bây , ngươi trải qua tất một lần sao?”

10

“Thế nào mới tính là kết cục không tốt?” Vệ Thanh Hà lặng lẽ nhìn ta, nhẹ như gió thoảng.

“Phu thê bất hòa, dưới gối không con, đến cuối cũng quên lãng nhau.” Ta từng chữ từng chữ, như c.h.é.m đinh chặt sắt.

Vệ Thanh Hà bật : “Sai rồi.”

“Không hòa thuận, nhưng vẫn bên nhau đến cuối đời. Không con cái, thì nữ nhân cũng bớt bao vất vả ưu phiền. Quên lãng nhau, thế lại chẳng không cần chịu nỗi khổ tương tư hay sao?”

Nhưng đâu vậy.

Chúng ta từng có thể có một đứa trẻ.

Khi phát hiện ra, ta đang chinh chiến nơi biên cương, nên ta không hề do dự đưa ra lựa chọn.

Vệ Thanh Hà nhất định biết, bởi mỗi lần ta khải hoàn hồi cung, hắn sai ngự y đến hỏi han cặn kẽ.

Nhưng hắn bao nhắc tới.

Mãi đến sau , khi các đại thần dâng tấu rằng Hoàng không con nối dõi, nên nạp thêm tần phi cung, hắn mới nổi giận lôi đình.

Ta từng nghe thấy tiếng hắn giận dữ quát: “Trẫm Hoàng bình định thiên hạ, nuôi dân chúng, thiên hạ bách tính chính là con cháu của Hoàng !”

Hôm , sau khi hạ triều, hắn phát tác một cơn giận lớn từng có, ngay chó mèo ngang cũng bị hắn đá cho hai cái.

Cận thần và cung nữ khuyên ta đến an ủi hoàng đế, nhưng ta đã không .

Hắn có thể ta, nhưng ta tuyệt đối không hối hận.

Ta là Hoàng , là người đứng đầu binh mã, nhiệm của ta là giữ yên giang sơn, chở che muôn dân, bình định biên cương.

Những việc , với ta, quan trọng hơn việc một người mẫu thân.

Ta và Vệ Thanh Hà từng về chuyện .

Nhưng đây, cuối ta cũng có thể hỏi hắn: “Nếu đời ngươi đăng cơ xưng đế không có con nối dõi, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Và nếu Hoàng của ngươi, rõ ràng có thể sinh con, nhưng lại chọn giữ vững vinh quang và nhiệm của bản thân, ngươi sao?”

“Nếu các đại thần coi là vết nhơ của ngươi, ngươi có nổi trận lôi đình không?”

Hóa ra có rất nhiều điều ta từng dám hỏi, nhưng ta không thể kìm nén , nước cũng theo trào ra.

Vệ Thanh Hà không hề do dự.O mai d.a.o Muoi

“Nếu người nổi giận, thì là đang chính mình.”

“Khi thê tử của hắn cần đến hắn nhất, hắn lại chẳng gì, tất đớn đau là nàng gánh chịu.”

“Hắn nhất định nghĩ, trên đời sao lại có kẻ vô dụng như hắn.”

Hắn dịu dàng lau nước trên má ta, khẽ mỉm : “Nếu có thể lại, hắn chỉ lúc ở bên nàng.”

11

Vệ Thanh Hà ngày mai tìm Bạch Nguyệt Dao, mời ta .

Ta cứ nghĩ mình nghe lầm.

Chuyện như thế có thể để người thứ ba ở sao?

Tỏ tình chẳng chỉ nên là chuyện của hai người thôi ư?

Vậy hắn lại thản nhiên nắm ta, đường hoàng bước Bạch phủ.

Người trong phủ thấy chúng ta, vô hoảng hốt, vội vàng nghênh đón .

Rồi nhanh chóng chạy bẩm báo.

Ta kéo ống áo hắn, dụi mũi , nghẹn ngào: “Nhưng chẳng ngươi thích Bạch Nguyệt Dao sao…”

Hắn nhíu mày, kiên nhẫn : “Ai với nàng điều ?”

ta nhỏ như muỗi: “Trong thư phòng của ngươi treo bức họa nàng .”

Hắn như đang cố nhớ lại, “Tranh nàng ?”

Một lúc lâu mới chợt tỉnh ngộ: “À, đúng rồi!”

Hắn khẽ, ánh dịu dàng nhìn ta: “Suýt thì quên mất, vẫn treo ở tường thư phòng .”

Tim ta vừa chua xót vừa mềm nhũn, ánh nắng rọi lên mặt nước lấp lánh, chói đến mức ta không dám nhìn thẳng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương