Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi liên hôn với cậu bạn thanh mai trúc mã bị điếc, ngày nào tôi abc xyz oán hận.
Không có tình cảm, toàn kỹ thuật cá nhân.
Năm năm vừa tròn, vốn chấm dứt thỏa thuận.
Nhưng đầu lại hiện lên cảnh dù anh không nghe thấy gì vẫn cố chạy mua hồ lô đường cho tôi, suýt nữa bị xe đâm, khiến lòng tôi mềm nhũn.
Cho khi tôi bàn với anh xem có nên tiếp tục sống như không, lại nghe tiếng trêu chọc của bạn anh vọng ra từ hành lang:
“Ông bạn đóng vai người điếc nghiện rồi à?”
Phía bên kia tường, Bùi Minh xoay xoay cái tay, tựa vào tường, khóe môi cong lên, cười khẽ:
“ khi tôi giả điếc, cô ấy mới có thể tự do là chính mình.”
Tôi bên kia bức tường, sững người.
mấy câu bậy bạ tôi nói trên giường… chẳng phải là anh nghe hết rồi ?
Người ta yêu thầm trúc mã.
Còn tôi không.
Tôi, căm ghét anh.
Ghét hồi nhỏ anh chơi pháo phân làm nổ tung lên người tôi.
Ghét hồi cấp hai anh dính kẹo cao su vào tóc tôi.
Ghét hồi cấp ba anh trốn tiết, bắt tôi làm bia đỡ đạn.
Trúc mã nhà người ta ai ai dịu dàng ân , còn tôi như unbox nhầm hàng, không phải hàng thật mà là hàng tặng kèm bốc bừa, lại còn bám dai như đỉa.
Bao nhiêu năm chơi với anh chẳng có một tốt đẹp, toàn là xui xẻo hận không thể nhét hết vào bao tải.
May mà anh vừa tốt nghiệp cấp ba ra nước , tôi mới yên ổn trải qua bốn năm đại học.
Ai ngờ vừa tốt nghiệp , lại phải gặp lại kẻ mà cả thanh xuân tôi không muốn thấy nhất.
Mà còn thêm một tin xấu kinh hoàng: gia đình phá sản, ông bố không đáng tin của tôi muốn gả tôi liên hôn.
“Tai tôi chắc không chữa được nữa, sau này coi như nửa người tàn tật, nếu cô không muốn…”
Bùi Minh ngồi đối diện cúi đầu, bộ vest thẳng thớm đầy cao quý không che giấu được vẻ tự ti, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngông nghênh ngày xưa.
Thấy tôi không nói gì, các khớp ngón tay anh trắng bệch vì siết chặt, ánh mắt đầy vẻ đau khổ.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói với bác Lâm là hủy bỏ việc kết hôn này…”
Khoan !
Tôi đột nhiên hoàn hồn.
Mãi mới nhận ra anh vừa nói gì.
Tai bị hỏng?
Tôi bật dậy, vội tới trước mặt anh, mới thấy che dưới lớp tóc.
“Lâm Nguyệt, cô thấy sỉ nhục tôi vui lắm hả?”
Ánh mắt Bùi Minh tối lại, giọng nói mang theo chút nghiến răng nghiến lợi quen thuộc.
“ lại hỏng?” Tôi hỏi.
Bùi Minh ngẩn ra: “Lúc học nước không biết dùng bếp điện từ, làm nổ bếp rồi hỏng tai luôn.”
“…”
“Cô…”
“Tôi đồng ý cưới! Tôi sẽ anh!”
Tôi bịt miệng anh lại khi anh nói tiếp, đối diện với đôi mắt cún ngơ ngác của anh, cố gắng kìm nén niềm vui sướng lòng.
Từ nhỏ lớn, tôi bao giờ cãi thắng Bùi Minh.
Tôi mắng một câu, anh có thể b.ắ.n liền mười câu như s.ú.n.g liên thanh.
Mẹ nó!
anh tháo cái này ra, tôi nhất sẽ mắng c.h.ế.t anh!
“Bùi Minh, mẹ kiếp, anh cầm tinh chó à?!”
Tôi tay che đôi môi đỏ ửng đau rát, hung hăng đẩy mạnh vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của Bùi Minh.
Nhưng anh chẳng hề nhúc nhích.
Ngược lại, còn tiến gần hơn.
Đau mức tôi không nhịn được phải kêu lên.
“Bùi Minh! Không được nhúc nhích! Cút khỏi người em ngay!”
Bùi Minh dừng lại một chút, nheo mắt khẩu hình của tôi: “Vợ à, em lảm nhảm cái gì thế, anh không hiểu.”
Nói lại tiếp tục.
“… Em chịu hết nổi rồi! Anh có thể đeo lại cái vào không hả?!”
Tôi đưa tay với trên tủ đầu giường.
Một bàn tay nóng rực mạnh mẽ đè lên, chen vào kẽ tay tôi, đẩy tay tôi lên đầu.
Hơi thở nóng bỏng của Bùi Minh phả vào cổ tôi, khiến cả người tôi tê dại.
Ngẩng đầu.
Người kia lười nhác nhấc mí mắt, ánh mắt sâu thẳm, giọng khàn khàn:
“Vợ à, khi làm này không phải nghe thấy đâu.”
Hôm đó, sau khi thỏa thuận nhà hàng, tôi và Bùi Minh cục dân chính đăng ký kết hôn.
Nhưng tôi vẫn giữ một chút cảnh giác, dù là liên hôn, nói trắng ra là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.
Giúp gia đình vượt qua khó khăn là được rồi, chẳng lẽ phải gửi gắm cả đời mình vào người này thật ?
Tôi đâu có yêu anh.
Năm năm là hạn .
Bùi Minh bị ba mẹ gây áp lực phải kết hôn, một người vợ khéo léo, đoan trang sau ra còn giữ thể diện.
Còn tôi chọn từ danh sách đối tượng liên hôn chọn ra anh là người phù hợp nhất.
Mỗi người một mục đích.
Lợi dụng đường ai nấy .
Bùi Minh vui vẻ đồng ý ngay, ký luôn vào bản thỏa thuận.
Đêm tân hôn.
Khi tôi nằm trên chiếc giường cưới màu đỏ rực, mới thấy có chút sợ hãi.
Nghĩ mình tính toán vẫn chu toàn.
Anh ta vợ, tôi liên hôn.
tôi là kết hôn, chứ không phải chơi đồ hàng.
Phải làm đó à?
lúc tôi còn đang suy nghĩ lung tung, tiếng nước phòng tắm dần ngừng lại, Bùi Minh quấn mỗi chiếc khăn tắm ra.
Sương mù nóng hổi bao phủ.
Tóc anh lau khô, còn ướt sũng bết trên trán, từng giọt nước nhỏ tí tách.
Chảy qua lồng ngực, trượt xuống tận cơ bụng hình chữ V.
kỹ lại, Bùi Minh đúng là thân hình chữ V tiêu chuẩn.
Người cao lớn, dáng chuẩn như người mẫu.
Còn kịp xuống dưới, anh tới gần tôi.
Tôi căng thẳng.
Không lẽ… sắp làm thật à?
Tôi nuốt nước bọt.
Nhanh ?
“Bùi Minh, hình như tôi vẫn chuẩn bị…”
Khi anh vòng qua bên người tôi, tôi nhắm tịt mắt, bấu chặt mép chăn.
Một cơn gió thổi qua.
Cảm giác không xảy ra như tôi tưởng tượng.
Tủ quần áo bên cạnh mở ra.
Bùi Minh ôm một chiếc chăn bông, mỉm cười với tôi: “Anh sang phòng bên ngủ.”
?
Coi thường tôi à?
Tôi cúi đầu lại mình, tuy không lớn lắm, nhưng như là quá sỉ nhục rồi!
“Bùi Minh, anh chê tôi nhỏ à?”
Cơn giận dữ vì bị chà đạp lên lòng tự tôn trào lên tim.
Bùi Minh không quay đầu lại.
“Anh có ý gì! liên hôn đâu phải do một mình tôi quyết !
Anh coi thường tôi đúng không?!
Dù gì tôi là cỡ C đấy nhé! Nhỏ ?!
Hứ, chẳng lẽ của anh to lắm chắc?!”
Một tràng oán trách dồn dập tuôn ra.
Kết quả là Bùi Minh chẳng thèm ngoái lại.
còn một nữa là sang phòng bên rồi.
Tôi đỏ mắt, bật dậy khỏi giường, nhào lên lưng anh.
“Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với tôi ngay!”
Bùi Minh ngơ ngác, chiếc khăn tắm eo bị tôi đá rơi.
Khi nằm vật ra giường, óc tôi bị đánh bay mất, giờ mới nhận ra.
Hóa ra không phải anh cố tình khiêu khích tôi.
Mà do tên này không đeo !
4
Cuộc hôn nhân với Bùi Minh lại hạnh phúc hơn tôi tưởng.
Vốn dĩ là người quen cũ.
Lúc cưới tôi, anh trở thành người kế nhiệm công ty, ngày nào bận rộn mức ban ngày chẳng thấy bóng dáng đâu.
sự yên tĩnh ra những gì anh để lại cho tôi là… thẻ VIP.
Bùi Minh húp ngụm cháo cuối cùng, đứng dậy chỉnh lại khuy tay áo, cầm tập tài liệu bên cạnh rồi chuẩn bị ra .
Tôi ngẩng đầu khỏi bát cháo: “Dạo này anh bận thật đấy.”
Đồng hồ bên cạnh hiển thị mới tám giờ sáng.
Trước đây, sau khi ăn sáng , anh thường nhà đọc báo một lúc hoặc tán gẫu với tôi đôi ba câu rồi mới ra .
Bùi Minh kéo cà vạt, chỗ thay giày cửa.
“Dạo này ba của ta có một dự án đang đòi gấp, anh phải xem tiến độ.”
Ba của ta…
Anh thường gọi , nhưng người “ba” ấy là ba tôi.
Tính theo thời gian, đây là năm thứ tư tôi bên nhau.
Anh vẫn luôn tận tâm tận lực làm việc cho ba tôi.