Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ta gả cho Nhiếp chính vương kế thất khi vừa tròn mười sáu tuổi.

Theo lẽ thường, kế thất chính là thê tử mới do chính thất đã đời.

Thế nhưng khi Nhiếp chính vương phi vẫn sống sờ sờ, ta đã được kiệu đỏ rước vào phủ từ cửa chính.

Đêm tân hôn, Nhiếp chính vương mang theo vương phi nhau vén khăn voan của ta.

Ta hoảng hốt kêu :

“Muốn chơi… đến thế sao?”

1

Dưới lớp khăn voan đỏ là đôi chân, một đôi là của vương gia, đôi lại…

Là của vương phi!

Khi ta trừng , lúng túng không nên Vương phi đã đưa tay vén lấy khăn voan đỏ của ta.

“Muội muội quả sáng như vầng thái dương buổi sớm, rực rỡ như đóa phù dung vươn giữa làn nước biếc…”

Ta… ta… ta… là kế thất.

chính thất… đang đứng ngay trước ta.

Có lẽ sắc ta quá mức kinh hãi nên vương phi cũng không nói thêm, trực tiếp đưa tay cởi cổ áo ta.

Ta hoảng hốt đến nỗi đá văng một chiếc giày thêu, luống xuống trườn giường:

“Chơi… đến thế sao?!”

Vương phi bật cười đến rung cả người, không đứng thẳng dậy được.

Nhiếp chính vương cưng chiều ôm nàng vào .

Đợi đến khi vương phi cười đủ rồi, nàng mới không trêu ta nữa.

Nàng đưa tay ra với ta, đôi tay mịn màng trắng nõn, nhìn là tiểu thư khuê các được nuôi dạy khuê phòng.

tay xinh đẹp ấy khiến ta ngẩn người một thoáng, rồi bất giác cũng đưa tay ra.

tay vừa chạm nhau, vương phi liền dùng sức kéo ta ra khỏi giường.

“Muội không cần sợ, chúng ta không có cái sở thích kỳ lạ ấy đâu.”

Vương phi đưa ta đến trước trang điểm, giúp ta tháo bỏ những món trang sức phức tạp đầu.

“Ta đã tìm hiểu rồi, phụ thân muội là quan trấn thủ ngoài ải quan, từ nhỏ muội đã sống ở biên cương, tự do tự tại.”

“Muội vốn không nên cuốn vào âm mưu chốn kinh thành này.”

“Hoàng thượng đem muội đến cái gai ta và vương gia, nhưng người khổ sở nhất vẫn là phụ tử người, đúng không?”

Lời vương phi rất thẳng thắn.

Xem ra, phu thê họ chẳng ảnh hưởng gì, ngược lại là phụ thân ta, trước lúc gả ta ông đã khóc lóc thảm thiết như mất con.

Nghĩ tới phụ thân, ta lại chua xót.

Rõ ràng ta có sống thong dong, tam thê tứ thiếp ở biên quan, thế nay lại gả vào Nhiếp chính vương phủ vật hy sinh.

Ta bĩu môi, nghĩ đến cảnh sáng nay dậy sớm rửa chải đầu, đội mũ phượng khăn voan, chờ đến tận tối vẫn không được ăn gì.

vương phi hù một trận, rồi được cho rằng người chịu thiệt duy nhất chính là ta và phụ thân.

Ta cuối cũng không nhịn được nữa.

Nhưng nước sắp trào ra vương phi đã bưng đến một đĩa móng giò hầm.

“Đói rồi không? Ăn trước .”

Nước lập tức khựng lại.

Khó cưỡng nổi, ai có từ chối một đĩa móng giò hầm mềm nhừ, thơm nức mũi chứ?

khi tâm trạng voi xuống chó, ta chọn cách… gặm móng giò.

Đang lúc ta gặm đến miệng đầy dầu mỡ, một tiểu nương từ ngoài xông vào, giơ nắm tay bé xíu đấm vào chân ta:

“Đồ xấu xa! Không cho ngươi cướp phụ thân ta! Không cho ngươi cướp phụ thân ta!”

Sắc Nhiếp chính vương đanh lại, y lập tức bế tiểu nương dỗ dành:

“Nó vẫn nhỏ như vậy, những lời này chắc chắn là có kẻ xúi giục.”

Ta nuốt xuống một miếng thịt rồi và thêm một miếng cơm, rón rén ngẩng đầu nhìn vương phi.

“Châu nhi nói có lý.”

Vương phi gật đầu ôm lấy tiểu nương vào , nhẹ giọng hỏi:

“An An, nói cho mẫu thân , ai dạy con nói như thế?”

Bùi An An sụt sịt một lúc mới đỏ hoe nói ra tên một người.

Người đó chính là nhũ mẫu thân cận bên cạnh Bùi An An.

Lấy cớ đàm tiếu bậy bạ, Vương phi lập tức hạ lệnh phạt nàng ta xuống giặt giũ ở phòng giặt.

tiểu nương đã ngừng khóc, ta lau miệng, lén lút tiến lại gần.

“Yên tâm , ta không tới để chia rẽ phụ mẫu ngươi, là đến để… gia nhập.”

Tiểu nương lập tức oa oa khóc .

2

Đêm ấy có nói là gió cuốn mây tan…

Ta không nói đến móng giò là biến cố bất ngờ.

An ủi xong tiểu nha đầu Bùi An An, vương phi ở lại ta ngủ giường, vương gia đành cuộn ghế quý phi.

một nam tử cao tám thước như thế rúc chiếc ghế nhỏ, ta không khỏi động thương xót, nhưng rồi lại chui đầu vào vương phi.

Người nàng thơm thơm, giống như mùi của mẫu thân…

Khoé ta lặng lẽ rơi một giọt lệ, lại nhớ đến mẫu thân đã sớm đời của .

Ta là người xuyên không, vừa xuyên đã xuyên vào thẳng bụng , ta đoán chắc là đã đầu thai.

Từ nhỏ ta đã mẫu thân ta có dung mạo xinh đẹp, là hoa khôi làng.

Những công tử trấn ai nấy đều mến mộ , nhưng lại nhìn trúng phụ thân ta – một kẻ thô lỗ.

Song phụ thân cũng có điểm tốt.

Mỗi khi ông gánh lương thực trấn bán đều sẽ mua quà cho mẫu thân.

Khi bánh ngọt ở tiệm Tịnh Trai, khi trâm bạc ở cửa hiệu Thông Bảo.

Chỉ tiếc mẫu thân ta mệnh mỏng.

Năm ta 5, đời vì ôn dịch.

Khi ấy trời giáng hồng thuỷ, ruộng đất nhà ngập úng, quan phủ lại khoanh tay đứng nhìn

Kết cục là nửa ngôi làng đều chết đói.

Mẫu thân ta chịu đựng được nạn đói, nhưng không được ôn dịch sau lũ.

Phụ thân bất đắc dĩ đành lén chôn đỉnh núi rồi dẫn ta rời khỏi quê nhà.

Cũng từ đó, phụ thân nhập ngũ.

Cuối ông cũng có được một chân trấn thủ nơi ải quan để bảo hộ ta tốt.

Đêm đầu tiên gả tức phụ, ta nhớ phụ thân lắm…

Nhưng lại cảm vòng tay của vương phi … ấm áp vô .

Ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp , sáng hôm sau mơ hồ nàng đã dậy.

Nhưng nàng đã vỗ nhẹ lưng ta, dịu dàng nói:

“Ngủ tiếp .”

Thế là ta lại ngủ thẳng đến tận trưa.

Khi ta lờ mờ tỉnh dậy Tiểu Liễu bước vào với mày xanh xao.

“Tiểu thư, người có chỗ nào không khoẻ không?”

“Không có, sao muội lại hỏi vậy?”

Tiểu Liễu săm soi từ xuống dưới, từ trái , ta sự không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vương gia tối gọi nước ba lần, để vương phi ở lại với người…”

“Đây là đêm động phòng hoa chúc của người đó, đúng là vất vả !”

“Đến hán tử thảo nguyên cũng không sánh được với vương gia!”

Ta kinh hãi đến nỗi đỉnh đầu cũng run một chút, vội bịt miệng nàng lại.

“Sao có luận về vương gia như thế được!”

3

Sau khi sửa soạn xong xuôi, vương phi miễn cho ta nghi lễ dâng trà nên ta liền dẫn Tiểu Liễu lén lút ra cửa sau.

Lợi thế của việc lâu năm không sống ở kinh thành, chính là… không ai nhận ra ta.

Nhưng điểm bất lợi là… cũng dễ người ta nói xấu ngay trước .

Món ăn vừa dọn đủ, ta đang định nghe tiên sinh kể chuyện mấy người bên chen vào.

“Ngô Tông tiên sinh, nghe nói Nhiếp chính vương đêm chinh chiến với vị nữ nhân rất nhiều lần, có không đó?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương