Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tạ Trạm rất lâu không lật trang , yết hầu khẽ chuyển động, hỏi tôi:
“ , em vui không?”
Tôi cười tít mắt:
“Anh đọc tiếp đi mà.”
Anh nới lỏng cà vạt, lật sang trang khác.
Rõ ràng khóe mắt đỏ lên, trán nổi gân xanh.
Nhưng lời nói vẫn dễ nghe lắm.
Đợi tôi nghịch đủ, chui vào lòng anh, cuốn của Tạ Trạm so ban chỉ mới lật được hai trang.
Tôi nghiêm khắc trách móc:
“Đọc không nghiêm túc chút nào, sau không được như vậy đâu đó.”
Anh đan vào tôi:
“ , đợi chào đời…”
Đợi chào đời, đợi chào đời, tôi nghe anh nói câu đó không bao nhiêu rồi.
Nợ nhiều không còn nặng, chẳng sợ gì .
sau cứ để Lương Trừng tương lai lo đi, hiện tại không quản !
Dù sao bây giờ, anh cũng chỉ có thể ôm lấy tôi mà một trận thôi.
tôi không có ý định nghịch tiếp, lúc anh mới lấy ra một quyển sổ rất dày.
“Được rồi, bây giờ bắt chọn cách trang trí cho lễ cưới.
“Em thích nào?”
Giữa đống bản thiết kế hoa cả mắt, tôi nhìn choáng váng.
thích, kia cũng thích.
nào cũng .
Tôi buột miệng:
“Hay là cưới rồi ly , cưới nhiều cho nhỉ?”
Sau đó lại Tạ Trạm ghi sổ thêm một .
Hu hu, tôi chỉ nói đùa thôi mà.
Yêu cầu thứ hai của anh là — tôi kết anh.
Chúng tôi chẳng tổ chức lễ cưới gì, chỉ đi đăng ký kết .
Một ngày bình thường như bao ngày, Tạ Trạm gọi tôi dậy, nói đưa tôi ra ngoài .
Tôi còn đang ngái ngủ, óc chưa tỉnh táo, anh bế vào nhà vệ sinh rửa mặt.
“Đi đâu vậy?”
“Lát em sẽ .”
Thế rồi, chúng tôi cục dân chính “.”
Tôi đứng trước cửa cục dân chính hỏi anh:
“Chỗ là nơi để sao?”
Anh mặt không đổi sắc:
“.”
Tôi: ……
Đúng là Hoa thật cách.
rồi thôi.
Tiện thể lấy luôn quyển sổ đỏ.
May mà lịch trình của Tạ Trạm không chỉ có mỗi cục dân chính.
Buổi chiều, chúng tôi vườn cam hái cam.
Tôi hái đầy một giỏ, còn lén ăn thử một .
Cam ngọt lịm, rất ngon.
Tôi ăn không hết cả , phần còn lại đưa cho Tạ Trạm ăn.
Tạ Trạm cắn một miếng.
“Anh ăn mất rồi.”
“Không được ăn!”
“Anh cứ ăn đấy.”
“Không cho!”
Tôi giật trái cam trong anh, Tạ Trạm liền ăn hết trong một miếng.
Tôi nhào lên anh:
“Anh cũng chừa cho em một múi chứ!”
Anh đỡ lấy tôi rất vững:
“Hết rồi. anh ăn sạch sẽ rồi.”
Đáng ghét.
Thứ anh ăn là trái cam.
Không em đâu!
cả một ngày, tôi mệt chết, dựa vào vai anh ngủ thiếp đi.
Nắng thu dịu dàng.
Tôi ngủ một giấc thật yên bình.
Mơ mình năm mười bảy tuổi, ôm đi qua hàng cây trong sân trường cấp ba.
Những cam chín treo lủng lẳng trên cành.
Tôi đưa hái, ngón chạm một khác.
Trong hiện thực, tôi nói xin lỗi rồi quay bỏ đi.
Còn trong mơ, tôi ngẩng lên.
Nhìn một gương mặt quen thuộc.
Anh ấy mang theo nét non nớt, mỉm cười hỏi tôi:
“Bạn học Lương Trừng, còn nhớ tôi không?”
Ngoại truyện
Lương Trừng không nhớ tôi.
Trong bữa tiệc, cô ấy lén lút đi theo một đôi nam nữ, vừa đi vừa lén nhìn.
Cô gái trông khá xinh, còn chàng trai hình như tên là Trần gì đó, trông giống cá giọt nước.
Cô ấy đi theo họ, còn tôi đi theo cô ấy.
Đi được một đoạn, cô ấy dừng lại, trên mặt là biểu cảm ngỡ ngàng.
Tôi liếc nhìn qua, đôi nam nữ kia đang nhau.
Cô ấy thào:
“Tiền đúng là không ai cũng kiếm nổi, nhiên mình không làm được.”
Tôi nói cô ấy mới phát hiện, cô từng thực sự định tên cá giọt nước đó.
Vì thiếu tiền.
Cá giọt nước được, tại sao tôi lại không được?
Tôi dụ dỗ cô:
“Có cân nhắc thử tôi không?”
Cô tưởng tôi sắc nổi lòng tham.
Thật ra không .
Chỉ là… cô quên tôi rồi.
Cô chắc chắn không nhớ, còn nhỏ cô sống mẹ ở một thị trấn nhỏ miền Nam, dưới khu nhà chung cư luôn có một cậu bé lặng lẽ không nói .
Mọi đều không thích cậu bé ấy, chỉ có cô, mỗi đều sẽ nói cùng.
“Anh ơi, cho anh chút kẹo nhé, hôm nay mẹ mua cho em một túi to lắm, ngọt lắm đó!”
“Anh ơi, hôm nay mẹ em làm bánh quy, cho anh nếm thử nha.”
“Anh ơi, đây là cam hôm nay em hái ở vườn cam, ngon lắm luôn. Em tên là Lương Trừng, còn đây là cam, cũng là em luôn đó nha~”
Cô quen hết lũ trẻ trong khu, hay ma đi ngang qua cũng đều cô bắt .
Ngay cả những ch.ó đi ngang qua cũng cô hỏi có ăn thịt khô không.
Tôi chỉ là một trong số đó.
Cô không nhớ.
sao chứ.
Tôi cô cô nửa tỉnh nửa mê:
“ , gọi anh là anh đi.”
Cô lẩm bẩm mơ hồ:
“Anh đừng nghịch… Em buồn ngủ…”
Đêm thu dịu dàng.
Cô ấy nằm trong vòng tôi.
(End)