Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
—
Diêu Diêu mến,
Diêu Diêu à, cậu đừng trách tớ nhé.
Tớ đã hứa sẽ cậu ngắm hoa oải hương, sinh nay ước được cậu khắp nơi, mà… tiếc tớ không thực hiện được rồi.
Giờ này chắc máy bay cậu cất cánh rồi nhỉ?
Sinh nay, tớ không ở bên cậu. vé máy bay tớ mua đấy, coi như thực hiện được một nửa lời hứa rồi ha ha.
Tớ đã chuẩn bị sẵn quà sinh cậu trong vòng mươi tới, đặt ở căn phòng hai đứa tại nhà tớ.
Nhớ nhé, mỗi chỉ được mở một món thôi, không được mở hết một lần đâu đấy!
Tuy không chúc mừng sinh cậu mỗi , quà nào nha.
tớ giao cậu chăm sóc rồi.
Tớ đứa con bất hiếu, chẳng một người bạn tốt.
Cậu nhất định tìm một người bạn khác, , … không được hơn tớ đâu đó!
Trên đời này, cậu và những người quan trọng nhất với tớ.
Tớ sự rất luyến tiếc người, tớ mệt lắm rồi, Diêu Diêu à, mệt không gắng gượng thêm được nữa.
Giá như trước đây, tớ và cậu học chung trường đại học tốt biết mấy.
À đúng rồi, cậu không được quá nhiều đâu đấy.
Nói không được vẻ hơi tàn nhẫn, nên… tớ phép cậu một chút xíu thôi nha.
Cứ coi như tớ du lịch xa .
Tớ còn nhiều điều muốn nói với cậu lắm, càng viết càng không nỡ rời xa người, cậu ngốc mất.
Thôi không nói nữa, tớ đây.
Nhớ sống tốt, chăm sóc bản , và thay tớ chăm sóc nữa.
Kiếp này được gặp người, được làm bạn với cậu, tớ đã thấy rất may mắn rồi.
Tớ không hề đau khổ đâu, Diêu Diêu à.
Sau này, dù không còn tớ bên cạnh, cậu nhất định sống vui vẻ, mang theo cả phần tớ nữa nhé.
Yêu người,
Lý Nhạc Duệ.
—
Ngốc ạ, cậu nhẫn tâm như chứ.
Cậu rồi, bọn tớ biết làm đây?
Người như cậu, đau thế, mà tự rạch một đường d.a.o lớn trên tay … không đau? không hãi?
Rốt cuộc vì chứ, Duệ Duệ?
Từng giọt nước mắt rơi xuống trang giấy, hòa vào từng con chữ cuối Duệ Duệ.
Tôi vội vàng cầm tờ giấy ra xa, như nước mắt sẽ làm nhòe lời nhắn nhủ sau ấy.
Đây thứ cuối mà Duệ Duệ để tôi.
khi khô cả nước mắt, đầu óc choáng váng, tôi mới sực nhớ quyển ký đặt bên cạnh.
Tôi vốn không thói quen viết ký.
Duệ Duệ , cô ấy không tôi xem, luôn miệng nói đó quyền riêng tư.
ra lúc ấy tôi chẳng bận tâm, bởi cô ấy cái gì kể với tôi hết rồi.
Chỉ … bây giờ nghĩ , giá như, giá như tôi từng lén đọc một lần thôi, tốt biết mấy.
Cố nén nỗi đau như xé toạc lồng ngực, tôi run rẩy mở trang đầu tiên.