Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiếc là Hồ An thể thấy gì cả
lời hối hận xin đến muộn như cần nữa
Tôi đã chết bây giờ bọn họ tỏ khổ sở như … là diễn cho ai xem
mắt cái gọi là “chân thành” của họ chẳng đáng một xu
Người khiến chết là bọn họ Người chết… cũng là bọn họ
Buồn đến tột
Dù ba họ cố tình che giấu chuyện qua đời
đến sáng hôm tin tức vẫn lan các tộc kéo đến vây kín sân
“Các làm Tiểu Nhã chết thật ”
Dẫn là một tộc hổ mặt đầy phẫn nộ
“Cô là con duy nhất là hy vọng duy nhất cho sự sôi của cả giống loài chúng các dám làm cô chết”
tộc khác cũng nhao nhao phụ họa
“Bác sĩ rõ ràng là vì ba ép cô ba đứa lúc khiến cô mất mạng Các định đền bù tổn thất nào”
“Sói hồ ly còn con thôi nhưng Bạch Dực là tiên con còn nhảy tranh giành là ”
Lúc Hắc Xà – vẫn im lặng nãy đến giờ – bỗng lên tiếng…
“Tôi Hồ An cho Nhã uống bí dược của tộc hồ ly thể vẫn còn tươi nguyên Tôi thử xem liệu thể tranh thủ thêm một đứa con cho tộc rắn ”
Không khí tức rơi tĩnh lặng
Chỉ một giây tộc hổ tộc gấu lần lượt lên tiếng:
“ đây cô thể lúc mang thai ba đứa lần cũng Tộc hổ chúng cũng một đứa”
“ theo thứ tự lần đến lượt tộc gấu chúng chúng cũng một đứa”
Dù đã chết vẫn chịu buông tha
Hai siết chặt thành nắm đấm hận thể lao giết sạch bọn họ ngay tức
Thấy bọn chúng bắt manh động Bạch Dực chắn ngay
“Tiểu Nhã đã chết Các đều đã con còn chịu buông tha cho cô ”
“Hôm nay ai căn phòng bước qua xác ”
Nghe thấy lời Bạch Dực cả đám sân rộ lên như thể chuyện nực nhất gian
“Mọi thấy Cái thằng thỏ nghĩ nó thể ngăn bọn ”
“ là biết lượng sức năng lực thật đã chẳng để Nhã đem chia cho từng bọn tao ”
Đôi mắt lạnh lẽo của Hắc Xà ánh lên sự chế giễu:
“Bạch Dực Nhã chết còn định diễn vở tình sâu nghĩa nặng cho ai xem”
“Quên đem cô đến nhà tao mỗi ngày cô đều cầu nguyện sẽ đến cứu”
“Còn ôm đống linh đan tao cho mang thỏ con tu luyện”
Vừa dứt lời tộc điểu cũng ôm bụng ha hả:
“Hắc Xà làm nhớ Nhã ở chỗ tin con thỏ vì cô thương còn lo lắng mãi thôi”
“Cô biết cái thỏ diễn giỏi nào — chẳng hề hấn gì còn ôm cả đống đồ mang về nhà”
Sau các tộc thay kể chuyện đã xảy
Sắc mặt Bạch Dực mỗi lúc một đen đôi mắt tràn ngập căm hận Mỗi một câu vang tai đều như dao cứa lòng
Cuối mất kiểm soát
“CÂM MIỆNG TẤT CẢ CÂM MIỆNG CHO TÔI”
Bạch Dực trừng đôi mắt đỏ rực căm phẫn từng kẻ mặt sân
ai thèm để mắt
Theo hiệu lệnh của tộc hổ Bạch Dực tức đè xuống đất
Cả đám xông lên đánh đến rơi máu chảy
Dù đã còn sức dậy vẫn cố chặn cho ai phòng
“Bạch Dực bọn đã cho cơ hội Là tự tìm đường chết”
“Tộc thỏ vốn vô dụng sống chỉ tổ phí tài nguyên Chi bằng lần giết luôn cho xong”
Nói xong cú đánh của chúng càng tàn nhẫn hơn chẳng ai nương
Bạch Dực gần như trụ nổi nữa Lang Minh bất ngờ lao đến cứu
“Bạch Dực Anh tỉnh Anh thể chết ”
“Anh nghĩ đến con của Tiểu Nhã ”
Nghe thấy tên Bạch Dực như bừng tỉnh đôi chút
“… Tôi vẫn còn con Tiểu Nhã chăm sóc…”
đám đầy sát khí mặt Bạch Dực vẫn chịu rời
“Không … Tiểu Nhã còn sống đã khiến cô tổn thương Tôi thể để cô chết vẫn yên nghỉ…”
“ chết Lang Minh… làm ơn chăm sóc thỏ con giúp …”
Còn dứt lời
Lang Minh giáng một chém gáy Bạch Dực tức ngất
Anh vác Bạch Dực lên vai cúi liếc cánh sổ đang mở bên cạnh chẳng một lời bỏ chạy
Tộc sói vốn mạnh mẽ các tộc khác cũng gây chuyện ai dám ngăn cản
Giờ còn ai chắn nữa tộc hổ tức đá văng xông
phòng chỉ còn trống trơn
Trên giường chẳng gì Chỉ sổ mở rộng gió thổi va khung tường phát tiếng “cạch cạch”
“Chết tiệt Chúng trúng kế ”
Ánh mắt Hắc Xà híp giọng trầm xuống
“Cái tên hồ ly chết tiệt vẫn xảo quyệt như mọi bọn chúng thể chạy xa ”
lúc đang thấy Hồ An đang cõng thể của lao như bay
Tôi buộc trôi lơ lửng phía
Chỉ cần cách thể hơn hai mét một sức mạnh vô hình tức kéo trở
Hồ An chạy đến một nơi hẻo lánh dừng
Lang Minh cũng theo vác theo Bạch Dực thở hổn hển
“Bọn họ sẽ dễ dàng bỏ qua nhất định sẽ nghĩ đủ cách để lần chúng ”
“Chúng tìm một nơi thật kín đáo để giấu Tiểu Nhã ”
Vừa dứt lời Bạch Dực mở mắt
“Tôi biết một chỗ bọn họ chắc chắn tìm ”
Bạch Dực dẫn đường Lang Minh ôm ba đứa nhỏ còn Hồ An bế theo thể
Cảnh tượng lúc trông thật kỳ quặc
Băng qua một làn sương mù dày đặc chúng tới nơi Bạch Dực đến
“Đây là mật cảnh tổ tiên tộc thỏ để chỉ tộc thỏ dẫn đường ngoài thể ”
Hồ An đưa mắt quan sát xung quanh như đang ngẫm nghĩ điều gì
“Tôi cũng từng truyền thuyết về nơi Năm xưa vì tộc thỏ yếu ớt để tránh các tộc khác tấn công tạo mật cảnh ”
Nói xong nhẹ nhàng đặt thể xuống một bãi cỏ sạch sẽ
lúc ba bé thỏ con chạy quây quanh cất tiếng gọi ngây thơ:
“Mẹ ơi mẹ ngủ đất ”
“Mẹ ơi… mẹ ơi…”
Tôi sững sờ nguyên tại chỗ
Đây chẳng là ba bé thỏ đã chết vì bệnh
Lang Minh vô thức bật thốt lên:
“Chẳng bọn chúng chết ”
Nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên của Lang Minh Hồ An Bạch Dực tự giễu
“Tôi lừa hai đấy Thỏ con đã khỏi bệnh lâu Chỉ là tìm lý do để về bên Tiểu Nhã dựng chuyện ”
“Sau thấy hai thể ở bên cạnh cô lý do chăm con … ép cô thêm một đứa cho …”
Vừa dứt lời Hồ An tức đấm mạnh mặt Bạch Dực
“Đồ điên Cậu biết làm đã hại chết Tiểu Nhã Cô vốn cần chết”
“Chỉ vì lòng ghen tị độc ác của … cô đã chết…”
Lang Minh lần để lộ vẻ giận dữ
“Lúc nãy đúng cứu Cậu đáng bọn họ đánh chết xuống bồi tội Tiểu Nhã”
Bạch Dực vốn đã trọng thương cú đấm của Hồ An khiến ngã gục xuống đất
Ba bé thỏ thấy cha đánh liền lao che chắn nhe răng trợn mắt về phía Hồ An:
“Cáo Không bắt nạt cha tụi con”
“Cha đừng sợ chờ mẹ tỉnh sẽ bôi thuốc cho cha mẹ bôi thuốc là khỏi liền”
Nghe mấy lời ngây thơ Bạch Dực kìm nữa ôm bật nức nở
Bảy ngày ba đứa con lần lượt mở mắt
Lang Minh ôm từng đứa đến thể giới thiệu:
“Đây là mẹ của các con Nhã Để các con mẹ đã hy cả tính mạng”
“Các con ghi nhớ khuôn mặt của mẹ bởi giờ sẽ bao giờ gặp nữa”
Ba đứa trẻ chằm chằm khuôn mặt ngơ ngác nhưng vẫn cố gắng ghi nhớ như lời Lang Minh dặn
Sau hôm nhận Bạch Dực tự nhốt hang gặp ai
Lang Minh Hồ An thay chăm sóc sáu đứa trẻ
Nửa tháng Bạch Dực bất ngờ hang bò mặt đầy hưng phấn thể :
“Tiểu Nhã làm Tôi đã điều chế thứ thuốc độc thể giết sạch bộ ”
“Em yên kẻ từng làm tổn thương em một ai thoát Tôi sẽ thay em báo thù”
“Chờ giết sạch bọn họ xong sẽ xuống đoàn tụ em ”
Lang Minh vội can ngăn:
“Bạch Dực đối thủ của bọn họ bắt chắc chắn sẽ mạng”
“ báo thù cho Tiểu Nhã hãy chúng lên kế hoạch cẩn thận”
Bạch Dực nổi lời nào nữa
“Tôi chờ thêm nữa Mỗi lần nhắm mắt thấy vẻ mặt bất lực của Tiểu Nhã lời nhục mạ cô …”
“Chừng nào bọn chúng còn sống Tiểu Nhã sẽ yên nghỉ Tôi báo thù”
Lang Minh còn định khuyên thêm nhưng Hồ An đã xua :
“Thôi khỏi Anh cần khuyên nữa Cảm giác tội vì Tiểu Nhã đã hành hạ đủ cứ kéo dài sớm muộn gì cũng phát điên”
“Cứ để Dù kết quả nào… cũng là lựa chọn của ”