Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
say không nhẹ, anh ấy gối lên cánh tay, mắt hướng về phía tôi.
Đuôi mắt khẽ nhướng lên: “Trùng hợp thật, ba của mình cũng tìm chân ái rồi.”
Tôi sững người.
Lần tiên tôi biết về tình hình gia đình của anh ấy.
“Cậu không muốn ông ấy có bạn gái à?”
lắc , đáy mắt lộ ra một tia lạnh lẽo: “Không thích người .”
Có rồi.
Nhưng tôi rất biết chừng mực, tôi không tò mò thêm.
lúc Giang Diêu vào nhà vệ sinh, một tên côn đồ say rượu nhận cơ hội bám lấy tôi.
Anh ta đặt tay lên eo tôi: “Bé , chơi với anh nhé?”
Tôi đang nắm chặt nắm đ.ấ.m thì đột nhiên tên kêu lên đau đớn.
Ôm lấy cái đầy m.á.u rồi ngã xuống đất.
Ánh mắt của Giang Diêu lạnh đến đáng sợ, anh ấy vung chai rượu trong tay lên rồi nện thẳng lên mặt gã kia.
Hết lần đến lần khác.
Đến đối phương gần mất nửa cái mạng, tôi mới nắm tay của anh ấy.
“Giang Diêu!”
Tay của anh ấy run rẩy, dính toàn là máu, lông mày của anh ấy cau chặt, cả người tràn đầy sát khí, gần không kiềm chế phát điên.
Giọng tôi run rẩy: “Đừng đánh nữa.”
Có người báo cảnh sát, viên quán bar chạy tới dọn dẹp hiện trường.
Một nhóm vệ sĩ mặc áo đen lo lắng vây quanh anh ấy: “ gia, cậu không sao chứ?”
đứng thẳng tắp, tay buông thõng người, từng giọt m.á.u nhỏ xuống đất, chỉ có dùng hai chữ “chấn động” để hình dung.
Ấn tượng của ngày hôm quá sâu sắc, giống một giấc mơ thoáng qua.
Phòng nghỉ không bật hết đèn.
Tôi anh ấy đè xuống ghế sô pha da màu đen.
dùng đôi mắt xinh đẹp mê hoặc tôi: “Thích tôi , có không?”
Tôi ngửa , hơi thở dồn dập.
sàn là lọ cồn sát trùng đánh đổ.
In lại hai dấu chân đầy hỗn loạn.
9.
Vì một cuộc gọi của phu tôi đã bỏ lỡ tiết học cuối cùng.
“ đến Giang Châu lâu vậy rồi, bác ấy rất muốn , cũng không muốn giấu cả.”
phu ly hôn trong hòa bình, cho tôi cũng không có ý kiến , đối với việc bà tìm kiếm hạnh phúc lần nữa thì tôi cũng có phản ứng nhưng khá hờ hững.
Người đến muộn, trong lúc chờ đợi thì tôi vẫn đang trả lời tin nhắn điện thoại.
“Ba của tôi muốn dẫn tôi một người quan trọng.”
“Tôi không muốn , cố tình bỏ trốn giữa chừng rồi.”
“Nhưng xui xẻo là ông ấy đã đề phòng trước, cho tôi lại bắt về.”
Tôi hí hửng trả lời từng tin nhắn một.
phu tò mò sang: “ vui thế? có bạn trai rồi à?”
Tôi bấm tắt điện thoại, cho không thấy dòng tin nhắn cuối cùng Giang Diêu gửi: “Bạn gái mới của ba tôi cũng họ , cùng họ với cậu, nhưng không ảnh hưởng đến việc tôi ghét bà ta.”
“, sẽ phản đối sao?”
tôi thoải mái rót trà cho mình: “ đã đến tuổi có tự quyết định mọi rồi, can thiệp làm ?”
Tôi ôm bà rồi cảm ơn bà.
ngoài có tiếng bước chân vang lên, còn có cả giọng đàn ông thấp giọng trách mắng.
Tôi ngồi ngay ngắn, vào khoảnh khắc cửa mở ra, tôi thấy đang đứng trước cửa thì nụ cười môi tôi dần biến mất.
Ba của Giang Diêu và của tôi đã ở nhau một thời gian rồi.
người không chấp nhận nhất chính là Giang Diêu.
Anh ấy mất tích suốt ba ngày.
Ba ngày sau, chúng tôi lại nhau dưới cùng một mái nhà.
Anh ấy trở nổi loạn, nhuộm mái tóc màu bạc sáng chói, ánh mắt lạnh lùng tôi: “Chia tay .”
“Chỉ vì thôi sao?”
Đối mặt với câu của tôi, lựa chọn im lặng.
Anh ấy chỉ : “ Vãn, nếu thì thật sự tôi rất muốn cả đời chưa từng cậu.”
Anh ấy là “nếu”.
Còn tôi lại biến nó thành “sự thật”.
Tôi du học nước ngoài, đến quay lại Giang Châu thì tôi đã là ngôi sao mang tên Vãn.
Từ dù có lại Giang Diêu, thì chúng tôi cũng chỉ coi nhau người xa lạ.
10.
Người đường không quá đông.
Sau ba câu thì Giang Diêu không thêm lời nào nữa.
xe đến ngã rẽ, trái là nơi tôi ở, phải là nơi anh ấy ở.
Chị Ninh lo lắng gọi điện tôi: “Tìm thấy anh ấy chưa?”
“Tìm thấy rồi.”
Vì bản tính cẩn thận chị ấy lại thêm: “Không paparazzi chụp lại chứ?”
Dù thì Weibo vẫn còn đang treo tên tôi và Giang Diêu, dư luận chia thành hai nửa.
Tôi không quá chắc chắn: “Chắc là không đâu…”
Chị Ninh im lặng ba giây, bây giờ thì chỉ có chấp nhận số phận: “Thôi kệ , dù sao làm PR cho một người hay làm cho hai người thì cũng thế cả thôi.”
Cuộc gọi kết thúc, đúng lúc đèn xanh vừa sáng lên.
Tôi người ngồi ở ghế phụ: “Anh muốn về đâu?”
Không có tiếng trả lời.
Tôi vừa nghiêng , đột nhiên có ánh sáng bạc lướt qua khóe mắt tôi.
Không biết Giang Diêu ngủ quên từ lúc nào rồi.
Anh ấy dựa vào vai tôi, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Tôi không có chìa khóa nhà của anh ấy, cũng sợ paparazzi theo dõi, chẳng còn cách nào khác tôi đành phải giữ anh ấy ở lại chỗ của tôi.
May tôi mua một căn nhà khá rộng, có tới ba phòng ngủ.
Giang Diêu rất gầy, vốn dĩ trước đây anh ấy là dạng người ăn mãi không béo, vào giới giải trí rồi lại cộng thêm chế độ ăn kiêng khắt khe, anh ấy gầy đến mức tôi cũng có bế lên .
Nhưng anh ấy lại không yên phận cho lắm.