Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
23
Lúc 11 tối, bốn “hộ pháp” của tôi cùng tôi đến tầng một.
Tường viện vững chắc vốn không thể xuyên qua ở tầng một đây xuất hiện ba cánh cửa đen tuyền cổ xưa.
Trên mỗi cánh cửa đều treo một ổ khóa khác nhau.
Cánh cửa của tôi có 4 ổ khóa.
Cánh cửa của cô nữ sinh có 1 ổ khóa.
Cánh cửa của huấn luyện viên thể hình có 2 ổ khóa.
Tôi mơ hồ đoán được điều gì .
Trên mỗi cánh cửa đều ghi rõ tên người chơi, bên dưới hiển thị chỉ của họ:
Của tôi:
【 Niệm, chỉ : 0.】
Của nữ sinh:
【Tô Tiểu Mạt, chỉ : 99.9.】
Của huấn luyện viên:
【 Viễn, chỉ : 90.】
Hai người kia nhìn tôi với vẻ mặt đầy ngạc, dường như không thể hiểu nổi tôi đã thế nào để đạt được con như .
Tôi chỉ khẽ cười, không giải thích. Vì họ không cần biết rằng, đôi mắt cận của tôi đã là tấm chắn lớn nhất trước trong bản này.
Nhưng … mấy thực thể kỳ dị rõ ràng rất đáng yêu dịu dàng , có gì phải sợ chứ?
Âm thanh máy móc lên, này mang theo chút giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác:
【Xin hỏi, các người chơi, có muốn cho chìa khóa vào ổ để mở Cánh Cửa Dị Giới không?】
【Chỉ giới hạn trong đêm nay trước 12 , các bạn một tiếng đồng hồ nữa thôi, nếu không sẽ vĩnh viễn bị lạc trong bản này.】
Chìa khóa?
Ngoài chìa khóa cửa ở tầng 30, tôi đâu cái chìa nào khác.
Nhưng mấy ổ khóa trên cửa lớn đều có hình trái tim, nhìn cái đã biết không cắm vừa chìa khóa thường rồi.
Tôi thất vọng ngồi xuống đất, chống cằm, giả bộ đáng thương, rồi nũng với đại boss Đầu Lìa, Tiểu Tư, ông ruột bà đen:
“Ôi chao, phải sao đây? Không có chìa khóa, tôi không về được nữa. Hay là tôi cứ ở đây với mọi người mãi thôi nhé?”
Hì hì, thật vui quá đi.
24
Đại boss Đầu Lìa đột ngột nâng cằm tôi lên, hơi quỳ xuống để mắt anh ngang với tôi. Trong đôi mắt anh lóe lên sắc đỏ quái dị:
“ Niệm, em đã đoán được chìa khóa là gì, vì mới cố ý từ chối rời đi, đúng không?”
“Nhưng em không biết rằng, nếu em bị lạc ở đây, em sẽ không trở thành một trong chúng ta, những thực thể kỳ dị.
“Em chỉ trở thành một làn sương đen xung quanh.
“Thế giới trong những trò chơi dị các người chơi gọi, thực chất tràn ngập những làn sương đen như thế.
Chúng không có cảm xúc, không có ý thức, không có suy nghĩ, thậm chí không thể được coi là một tồn tại thực .
“ Niệm, như , anh sẽ mãi mãi mất em.
“Nếu phải như , anh thà mất em trong một khoảng thời gian ngắn hơn.”
Lời vừa dứt, anh đột nhiên nâng bàn lên, mạnh mẽ đâm xuyên vào lồng ngực mình, moi một trái tim đang đập rực rỡ, đỏ rực như lửa.
Không chần chừ, anh ném nó vào một trong những ổ khóa trên cánh cửa của tôi.
Ổ khóa bỗng hóa thành một con quái vật lớn, ngấu nghiến trái tim một cách sạch sẽ.
Một tiếng “cạch” lên, ổ khóa đầu tiên được mở.
Âm thanh máy móc lúc này cũng bất ngờ im lặng trong chốc lát, sau lên với chút run rẩy sợ :
【, xin hỏi những vị thực thể kỳ dị đáng kính khác, liệu ngài có sẵn lòng dâng hiến “Trái tim ” của mình để giúp đỡ gia đình của ngài mở Cánh Cửa Dị Giới không?】
Đúng , thực chìa khóa mở cánh cửa này chính là trái tim của những người thân kỳ dị của tôi.
Phải, chìa khóa mở cửa không chỉ là trái tim, phải là “Trái tim ”.
Viễn Tô Tiểu Mạt quay sang nhìn những người thân kỳ dị của họ, mắt cầu xin.
Thế nhưng, ba thực thể kỳ dị của họ đồng loạt lắc đầu:
“Xin lỗi, trái tim của chúng tôi không phải màu đỏ, không phải .”
Vừa , họ vừa tiện mổ ngực mình .
Quả nhiên, bên trong là ba trái tim chết lặng, đen kịt như tro tàn.
Người chơi trong quá trình nhập vai, dù muốn hay không, luôn mang trong mình sợ , lo lắng chịu đựng để hoàn thành nhiệm vụ.
Chính điều này khiến cho suốt bảy ngày, những thực thể kỳ dị họ gặp gỡ không thực cảm nhận được từ tận đáy lòng.
Đây chính là độc ác tinh vi của bản này.
25
Viễn bất ngờ sụp đổ, gào lên điên cuồng:
“Cái quái quỷ gì ‘Trái tim ’ chứ! Chẳng phải chỉ là trái tim của người sống sao?”
“Tôi cũng có trái tim!”
Viễn không dám động đến thực thể kỳ dị của mình, liền nhân lúc Tô Tiểu Mạt không để ý, bất ngờ ném cô thẳng về phía cánh cửa của mình.
Một trong hai ổ khóa trên cánh cửa của Viễn lập tức biến thành một con quái vật đầu to, ngoạm lấy Tô Tiểu Mạt đang hét lên thất thanh.
Nó nuốt trọn cô, cả da cả xương, không để bất cứ thứ gì.
Tôi thậm chí chưa kịp ngăn cản.
mắt điên cuồng của Viễn lập tức chuyển hướng về phía tôi, dường như cũng muốn ném tôi vào cánh cửa của anh ta.
Dù sao, anh ta cần mở hai ổ khóa.
Tiểu Tư cười khẩy một tiếng, chiếc váy trắng của cô bé bất ngờ mở rộng, hóa thành một cỗ máy xay thịt sống, lao tới ngoạm lấy Viễn.
Chỉ trong chớp mắt, không trung đầy rẫy những mảnh vụn đỏ lòm. Máu tươi nhuộm váy trắng của Tiểu Tư thành màu đỏ rực.
Tiểu Tư cúi đầu lẩm bẩm với những mảnh máu thịt đang vương vãi:
“Ban đầu, con định một đứa trẻ ngoan trước khi rời đi, nhưng đáng tiếc là chú tự tìm đường chết.”
Sau , cô bé đột nhiên ngẩng khuôn mặt đáng yêu lên, giơ cánh trắng trẻo, nhanh chóng moi trái tim mình , ném thẳng vào ổ khóa thứ hai trên cánh cửa của tôi.
“ ơi, Tiểu Tư cũng không nỡ xa , nhưng Tiểu Tư càng hy vọng có thể sống một cách tươi đẹp ở nơi , dù không có con, hơn là biến thành một làn sương đen vô tri.”
Ông ruột bà đen cũng tương tự, lượt mở khóa thứ ba thứ tư trên cánh cửa của tôi.
Ông ruột :
“Con ngoan, nếu một ngày nào con gặp con gái của ta, hãy với nó rằng, việc vòi cứu hỏa không có nước không phải là lỗi của nó.”
Bà đen tiếp lời:
“Cũng với con trai ta rằng, cha nó là một người hùng cứu người, chứ không phải là một dê xồm.”
Họ mỉm cười hiền từ:
“Con ngoan, đừng ghen tị nhé, vì con chính là đứa con mới sinh của chúng ta. Cha mãi mãi yêu con.”
Từng giọt nước mắt của tôi rơi lã chã.
Cánh cửa sắt đen tuyền bùng nổ sáng trắng chói lòa.
Dù vẫn là một người cận nặng, nhưng này, tôi không hề lạc hướng.
Tôi lao đến họ một cách chính xác, ôm chặt lấy họ khóc nức nở:
“Mất tim rồi… các người có chết không?”
Đại boss Đầu Lìa siết chặt tôi trong vòng , mắt đen kịt ngập tràn dịu dàng:
“Có em bên cạnh, chúng ta chưa bao cảm thấy mình sống hơn lúc này.”
“Không đâu, chúng ta chỉ mất đi mọi ký ức, rồi bị ném vào một bản khác để việc thôi.
“Nhưng, chỉ cần gặp em, anh nhất định sẽ nhớ em.”
“ ơi, Tiểu Tư cũng !”
“Con ngoan, chúng ta cũng thế!”
Tiếng chuông điểm đúng mười hai lên, bốn đôi lớn đồng loạt đẩy tôi về phía cánh cửa sắt.
Tôi nghe thấy bốn giọng dịu dàng, đầy lưu luyến lên cùng lúc:
“Chăm sóc tốt bản thân nhé, đừng sợ, sau gặp .”
Tiếng máy móc inh ỏi lên bên tai tôi:
【Chúc mừng người chơi Niệm hoàn thành xuất sắc bản “Ngôi Nhà ”, nhận được 100 điểm.】
【Chúc mừng người chơi Niệm đạt thành tựu đầu hoàn thành bản “Ngôi Nhà ”, nhận thêm 500 điểm.】
Tôi không để tâm đến những lời , tham lam dõi theo những bóng dáng mờ mịt phía bên kia sáng.
mắt tôi dừng nơi bóng đen quen thuộc ấy.
này, tôi thấy rõ, nơi khóe mắt anh vương nước mắt, nhưng trên môi anh là một nụ cười rạng rỡ.
Tôi chắp loa, hướng về anh hét lớn:
“Em nghĩ rồi! Tên của anh!
“! Quân! An!”
Dù xa xôi vạn dặm, lòng này chỉ mong quân an.
-Hết-