Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Dù gây họa lớn cỡ nào, cần đổ hết chuyện ghen tuông, là thể khiến cha những lời cay nghiệt .
Ta : “Cần đến mức ?”
giương thử dây, : “Ai bảo bà cứ thích chuyện bao đồng?”
Ta bật : “ vì thoát khỏi sự quản thúc mẫu ngươi đ.â.m thẳng tim bà ?”
Làm trả cái giá , thật đắt.
Tiểu Thúy cổ vũ : “ tử tuy nhỏ tuổi, nhưng mưu kế hàng đó ạ.”
Tôn hài lòng , nha hiểu chuyện hơn .
Ta , xoay rời .
Kết quả đến chiều, thấy Tôn bắt Tiểu Thúy đội quả lê bia tập bắn.
Tiểu Thúy sợ hãi nức nở: “Di nương, cứu mạng!”
Ta dừng một lúc, : “Tốt nhất động đậy, tử mới b.ắ.n trúng .”
Tiểu Thúy thể tin nổi.
Tôn kéo căng dây , một mũi tên phóng .
Tiểu Thúy hét thảm một tiếng.
May trúng thật.
Tiểu Thúy phịch xuống đất, mềm nhũn.
.
Ta vỗ tay: “Tuyệt .”
đắc ý : “Coi ngươi điều.”
Ta thầm nghĩ liên quan đến . thấy trò khá thú vị.
Ta dứt khoát ở xem náo nhiệt, ăn hạt dưa nhạt lấy tiếp một quả mơ nhỏ hơn đặt Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy sợ đến suýt ngất: “Di nương…”
Tôn kéo dây : “Biết tại xử lý con tiện tỳ ? Vì nó điều, dám trèo giường phụ .”
Ta chợt hiểu : “Bảo xúi đấu .”
Sắc Tiểu Thúy trắng bệch tờ giấy.
Hôm đó Tiểu Thúy thương, nhưng doạ đến hồn bay phách lạc.
Vừa khi Tôn rời , nàng liền giận dữ .
“Xem nhầm . Các ngươi giống về mũi, chứ lòng ngươi kém xa !”
Ta bật : “Ta vốn là Nguyễn .”
Xin là? Tôn coi là đành. Một nha nàng, coi là ?
Hay là nàng vẫn ảo tưởng Nguyễn thị sống, cảm thấy nhờ thơm lây?
Tiểu Thúy tức giận đến năng lộn xộn, chửi rằng sớm muộn Tôn rõ bộ thật , nhất định sẽ thất sủng, mơ tưởng chiếm lấy tình yêu và vinh hoa phú quý vốn thuộc về họ Nguyễn đó.
Ta ăn hạt dưa nàng: “ Nguyễn là lắm đúng ?”
Tiểu Thúy lập tức : “Đương nhiên! là phụ nữ nhất đời, cô bằng một sợi tóc !”
Ta gật : “Người , nhưng kết cục chẳng .”
Tiểu Thúy câu đó nghẹn lời. Tưởng nàng sẽ tố cáo Tôn , chính miệng nàng .
nàng . Có lẽ vì nàng hiểu rõ, nếu là cái bóng , địa vị nàng phủ chẳng khá hơn chút nào.
Vào mùa đông, Hách lâm bệnh.
Ban là cảm , cuối cùng liệt giường mãi dậy nổi.
nhà ai quan tâm nàng, nàng vẫn toan việc nhà mỗi ngày.
Nào ngờ đến sinh nhật Hoàng hậu, nàng tiến chúc thọ, ngất xỉu ngay bao .
Hoàng hậu ngoài , nhưng rõ ràng tỏ thái độ hài lòng phủ Bình Viễn hầu.
Thái y và nữ quan tới lui tấp nập phủ. Dù là Tôn Tôn , đều dám càn nữa.
Một đóng vai chồng hiền, một đóng vai con thảo.
Tôn dặn : “Dạo để nàng chịu thiệt một chút, ngoài viện nhiều. Đợi gió qua , sẽ đến nàng.”
Ta phủ, dáng vẻ một .
Lúc , dịu dàng khuyên nhủ: “Hầu gia , để bản mệt mỏi.”
một tiếng: “Ta cái , nàng đang giả vờ thôi.”
Ta nhíu mày: “Người ăn ngũ cốc ngũ lương sẽ bệnh, hầu gia .”
Tôn : “Nàng thật đơn thuần. May nhi về phía nàng, nàng nàng tính kế đến c.h.ế.t .”
… Câu nên đáp nào.