Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tuy không nhau đón Tết, tin vui là tôi có thăm Lâu Phàm Lễ tại đơn vị.
Đây cũng là lần tiên tôi đặt chân vào khu đại viện quân đội, đi tôi còn có mấy người khác.
Trong số đó, tôi trò chuyện hợp với một chị gái lớn tuổi.
Chị ấy là “quân tẩu” chính hiệu, kết hôn gần hai mươi năm.
“Em gái à, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?” chị hỏi.
“Dạ, hai mươi mốt.”
“Ôi còn trẻ quá. Con trai chị cũng chỉ nhỏ hơn em vài tuổi thôi. Em gái, em thăm người yêu à?” Chị hồ hởi tôi tâm .
“Dạ đúng rồi.”
“Ài, em gái à, để chị mà , yêu rồi lấy lính, có lúc thời gian ở bên nhau không nhiều, chị có chắc chắn với em: công việc họ thật vĩ đại, họ bảo vệ đất nước, có trách nhiệm, có bản lĩnh…”Chị vừa nắm tay tôi vừa không ngớt lời khen ngợi.
Tôi mà trong lòng trào dâng niềm tự hào. Dù tôi luôn biết việc Lâu Phàm Lễ làm đáng tự hào, khi người ngoài , cảm giác ấy càng sâu sắc hơn.
“Ê, nhóc con, bên !” Lâu Phàm Lễ từ xa vẫy tay gọi tôi.
“Đấy, người yêu em tìm rồi kìa. Thôi chị đi nhé, chị đi tìm ông xã chị, lát nữa ăn cơm gặp lại!” Chị vẫy tay chào rồi rời đi.
Lâu Phàm Lễ chạy tới: “Nhóc con, người vừa rồi là ai thế?”
“À, em mới quen, là một chị quân tẩu.”
“Đi thôi, để anh dắt em đi tham quan một vòng.”
“Ủa, hôm nay các anh không huấn luyện à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Không, nhờ có mọi người thăm, cấp trên đặc cách bọn anh nghỉ, dẫn mọi người đi thăm đơn vị.”
Tôi vừa anh kể mấy chuyện vui trong lúc huấn luyện, vừa tò mò quan sát khắp nơi.
Bỗng nhiên, chân tôi hụt một , cả người rơi một hố to!
May là tôi cũng thường xuyên tập luyện nên phản ứng nhanh, không bị thương.
Chắc hố là một phần trong bài tập huấn luyện họ.
Vừa thấy tôi rơi , Lâu Phàm Lễ hoảng hốt quỳ sụp đất, vội vươn tay định tôi .
Tôi thử xem có tự trèo không, bèn khoát tay bảo anh đừng , đồng thời nhờ anh video .
Thế là Lâu Phàm Lễ toe toét, rút điện thoại , ngồi xổm đất .
Tôi loay hoay trèo , bức tường trơn nhẵn chẳng có chỗ nào bám víu.
Đúng lúc tôi định bỏ cuộc thì trên miệng hố vang một giọng quen quen:”Ối, đồng chí kia, vợ cậu rơi hố rồi, cậu không lo cứu người , lại còn ngồi đó cầm điện thoại phim, cậu còn tí lương tâm nào không vậy? Lão Kiều, anh xem, đây là lính anh dạy đấy hả!”
“Ơ, là em gái à!” Một ló từ trên hố, chính là chị quân tẩu khi nãy. Chị nhìn tôi, bày vẻ mặt nghiêm trọng, :”Em gái ơi, chị khuyên em thật lòng, nếu người yêu em thế , mau chia tay khi kết hôn đi!”
Tôi luống cuống vội giải thích: “Không phải đâu chị ơi, là em tự thử xem có trèo không, em nhờ anh ấy video giúp thôi!”
“Thằng nhóc , ngày thường nhanh nhẹn lắm cơ mà, còn không mau bạn gái mày !” giọng thì chắc là chồng chị.
“Rõ, thủ trưởng!” Lâu Phàm Lễ đáp to.
Cuối , tôi cũng lồm cồm bò khỏi hố.
Chị gái ấy tôi sang một bên, khúc khích:”Em gái à, chị kể nhỏ nhé, hồi chị cũng từng ngã hố đấy. Lúc đó chị sợ khóc luôn, vậy mà thằng chồng chị đứng trên miệng hố nhạo. Thế là chị lừa anh , bảo mang thai. Trời ơi, chị chưa kịp hoảng thì lão ấy hoảng rồi, còn gọi cả đám chiến hữu tới chị nữa cơ!”
Chị vừa kể vừa khoa chân múa tay làm tôi nghiêng ngả, thỉnh thoảng còn phụ họa vài câu.
khi thủ trưởng tiếng:” rồi, rồi, tới giờ ăn cơm rồi. Để bọn trẻ tụi nó gặp nhau tâm chút đi, đừng quấy rầy nữa.”
xong, thủ trưởng sang Lâu Phàm Lễ dặn dò:”Đồng chí Lâu, dẫn bạn gái đi tham quan đơn vị tử tế đấy nhé.”
“Rõ, thủ trưởng!”
Một năm trôi qua, tôi là sinh viên năm cuối.
Tôi đang chuẩn bị hồ sơ đi du học.
Cơ bản, mỗi lần Lâu Phàm Lễ nghỉ phép, tôi đều bận ngập .
Tôi chưa từng với anh về chuyện du học, vì yêu xa thực khó.
Có lẽ… chỉ có chia tay.
Tôi là người cảm tính, khi phải chọn giữa nghiệp và tình yêu, tôi sẽ không ngần ngại chọn nghiệp.
Chỉ khi chúng trở nên tốt hơn, mới có tư cách yêu người khác một cách trọn vẹn.
Cuối , kỳ nghỉ anh, tôi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, chuẩn bị .
Lâu Phàm Lễ vừa gặp tôi rạng rỡ.
Tim tôi đập mạnh, suýt chút nữa lùi bước.
tôi không tiếp tục giấu nữa.
“Ah Phàm, em có chuyện với anh.”
“Anh cũng biết, em năm nay năm tư rồi, sang năm sẽ tốt nghiệp.”
Anh gật .
“Vì vậy, nếu không có gì thay đổi, em sẽ đi du học. Thạc sĩ khoảng một hai năm, em cũng có ở lại làm việc vài năm hoặc thậm chí định cư luôn.”
“Anh cũng biết, em luôn ưu tiên nghiệp hơn tình yêu. nên… chúng chia tay đi. Em không lãng phí thời gian anh.”
Lâu Phàm Lễ lặng thinh lâu.
Cuối anh khàn giọng hỏi:”Nhóc con, em định đi đâu?”
“X quốc, ở châu A. Em nộp nhiều trường, còn phải chờ trường nào nhận.”
Anh gật :”. Khi nào em đi, chúng hãy chia tay. không?”
Tôi nghẹn ngào gật .
Sau đó, tôi ngày càng bận rộn, gần như không còn thời gian hẹn hò.
Lâu Phàm Lễ bèn tới trường tìm tôi.
Tôi ngồi viết luận văn, còn anh ngồi bên cạnh, lặng lẽ chơi điện thoại.