Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Nhiếp Chính Vương vui mừng, một cước đá văng cửa lớn của cung Chiêu Dương, chuẩn bị bước vào.
Tim ta dường như thắt lại, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Thời gian như chậm lại, từng giây từng phút kéo dài vô tận.
Ánh mắt ta vượt qua những binh khí dày đặc và binh sĩ ồn ào, nhìn thẳng về phía đại điện u ám phía trong.
Đúng lúc Nhiếp Chính Vương chuẩn bị bước chân vào trong điện, một ánh sáng lóe lên xé toạc màn đêm. Một con dao găm sắc bén đâm thẳng vào tim hắn từ phía sau.
Chuôi dao nằm gọn trong tay quý phi Đan Hà.
Ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức phát tín hiệu triệu gọi phục binh.
Thế nhưng, ta ngàn tính vạn tính, không rằng gió tuyết dày đặc đã chắn đường, khiến đại quân lên núi không kịp tiến đến như thời gian dự định.
Đan Hà quả không hổ danh là quý nữ Bắc Mông, tay nghề cưỡi ngựa bắn cung vô cùng xuất sắc.
Trong giờ phút nguy hiểm, nàng cầm vũ khí thủ vững cửa điện, không để kẻ địch xông vào.
May thay, dù quân cứu viện của ta và viện binh từ Bắc Mông đều trễ mất nửa nén hương, họ vẫn kịp đến trước khi đám trung thành với Nhiếp Chính Vương phá được cửa đại điện.
Sau trận chiến, quý phi Đan Hà vì bảo vệ hoàng đế mà trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Còn những kẻ trung thành với Nhiếp Chính Vương bị tiêu diệt hoàn toàn. Từ đây, không còn ai có thể uy hiếp được hoàng đế nữa.
Thế nhưng, hoàng đế nắm giữ đại quyền trong tay lại ngày ngày canh giữ bên cạnh Đan Hà đang hôn mê.
Dẫu ta khuyên mời hắn nhiều lần, hắn vẫn không rời khỏi Chiêu Dương cung, khiến ta chỉ có thể tự mình truy lùng đám tàn dư còn sót lại của Nhiếp Chính Vương và xử lý số lượng lớn công vụ tích đọng.
Ta hạ lệnh xử tử Nhiếp Chính Vương, nghiền xương thành tro để răn đe những kẻ có ý đồ .
Một tháng sau biến Cửu Hoa Sơn, ta mang theo hộp tro cốt của Nhiếp Chính Vương đến hoàng gia.
Trước mộ phần của Huyền Kỳ, ta ngồi xuống, mỉm cười nói:
“Huyền Kỳ, đại thù đã báo, chàng rốt cuộc có thể an nghỉ rồi.”
Ta cười cảm được dòng chất lỏng ấm áp trào ra, lăn dài qua má, nhỏ xuống thảm cỏ xanh.
Huyền Kỳ đã qua đời ba năm. Trước mặt người đời, trước mặt chính bản thân mình, đây là lần tiên ta rơi lệ vì hắn.
Nước mắt ta tuôn ra, liền không cách nào ngừng lại.
Ta như một đứa trẻ oan ức quá lớn, khóc đến khản giọng, như muốn trút cạn ba năm qua những giọt lệ đã phải kìm nén.
Ba năm trước, trong cuộc săn mùa thu tiên sau khi Huyền Kỳ đăng cơ.
Ta rất lo lắng, sợ rằng Nhiếp Chính Vương, mất đi tay chân trong bộ Hộ, vì quá tức giận mà làm liều, gây ra chuyện ám sát.
Thế nhưng Huyền Kỳ lại rất vui vẻ, khăng khăng muốn theo lệ thường săn cho ta một món quà nhỏ.
Ta chẳng chút hứng thú, khuyên hắn ở lại trong vương trướng, không hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn lại nói rằng năm trước vì quốc tang mà không tổ chức được thu săn, năm nay định phải bù đắp cho ta. Nhìn gương mặt đầy lo âu của ta, hắn thậm chí còn gọi Ninh Vương đến và cùng hắn hoán đổi trang phục.
Ta sững sờ, không thốt . Hắn chỉ cười, nhéo nhẹ má ta rồi xoay người dẫn người vào khu săn của Ngự Lâm quân.
Trước khi lấy hắn, ta từng nghĩ rằng hắn chính là đại hoàng tử trầm ổn, đĩnh đạc như người đời ca tụng.
Sau biết, đằng sau lưng người , hắn lại là kẻ tính khí trêu chọc, ưa đùa nghịch.
Nhưng ta không rằng, một hoàng đế uy nghiêm như hắn lại có thể vì một cuộc săn mà đổi thân phận với em trai mình, thật quá đỗi hoang đường.
Ta lo lắng Nhiếp Chính Vương nuôi mối hận trong lòng, nhưng không thể được rằng thủ đoạn của hắn lại ti tiện đến .
Trong khi Huyền Kỳ đang săn bắn, đột nhiên bị sốt cao, ngã ngựa.
Thái y vội vàng đoán, nhưng chẳng ai nói rõ được nguyên nhân.
Bệnh tình chuyển biến quá nhanh, hắn chẳng mấy chốc đã rơi vào hôn mê, không ăn không uống.
Mãi về sau, ta biết rằng, hắn đã trúng độc.
Nhiếp Chính Vương đầy mưu mô, kiểm soát một tiểu thái giám trong Dưỡng Tâm điện, khiến người ngày ngày bỏ vào đồ ăn của Huyền Kỳ một lượng nhỏ thuốc độc bí truyền.
Còn trong lần thu săn , hắn bôi lên cả các mũi tên một loại dẫn độc đặc biệt.
Loại thuốc bí truyền và chất dẫn độc đều vốn không có độc, nhưng khi kết lại, lại thành một loại kịch độc không có thuốc giải.
Khi kéo cung và bắn tên, da thịt dễ bị trầy xước, chất dẫn độc theo những vết thương nhỏ ấy thâm nhập vào cơ thể, kích hoạt độc tố tích tụ, cuối cùng dẫn đến tử vong.
Thuốc của thái y chỉ giữ được tính mạng Huyền Kỳ bảy ngày. Đến ngày thứ bảy, hắn tỉnh lại, thậm chí còn có thể tự mình ngồi dậy.
Nhưng ta đau nhói trong lòng, biết rõ đó chỉ là hồi quang phản chiếu.
Ta cho lui cả những người không phận , cùng Ninh Vương, người đang lúng túng không biết phải làm gì, ngồi bên cạnh hắn.
12
Khi xưa, Huyền Kỳ có thể thuận lợi đăng cơ nhờ vào truyền thống trung nguyên cha mất con kế . Nhưng hiện tại, hắn lại không có lấy một hoàng tử nối dõi.
Nếu hắn chết, Huyền Lân chắc chắn không phải đối thủ của Nhiếp Chính Vương.
Một khi Nhiếp Chính Vương lên ngôi hoàng đế, gia tộc của Thái hậu, nhà họ Thôi, và cả Ninh Vương, đều sẽ phải đối mặt với họa diệt vong.
Huyền Kỳ bảo chúng ta hãy để mọi chuyện theo như những gì người đời nghĩ.
Nếu ai nấy đều tin rằng người bị sốt cao ngã ngựa là Ninh Vương, thì hãy để Ninh Vương chết thay.
Sau khi sắp xếp xong những việc quan trọng liên quan đến triều chính, Ninh Vương lặng lẽ rời đi, nhường lại những khoảnh khắc cuối cùng cho ta và Huyền Kỳ.
Mắt ta nóng lên, nhưng ta nén, không để nước mắt rơi.
Huyền Kỳ nắm lấy tay ta, tín vật điều động Tiềm Long Vệ cho ta, khẽ nói:
“Phần đời còn lại, nàng muốn thế nào, theo ý nàng.”
Hắn thở dài, lặp đi lặp lại:
“A Hiền, trẫm xin lỗi nàng.”
Ta hít sâu, ngăn nước mắt, lắc nói:
“Huyền Kỳ, gặp được chàng là may mắn lớn trong đời thiếp.”
Đó là lần tiên, cũng là lần cuối cùng, ta gọi thẳng tên hắn.
Đôi mắt của Huyền Kỳ sáng lên, hắn khẽ đáp:
“Trẫm cũng .”
Rồi ánh sáng trong đôi mắt ấy dần mờ đi, cuối cùng hắn trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay ta.
Ta ôm lấy hắn, tự nhủ rằng hắn chỉ đang tạm thời ngủ quên, nhưng không thể ngăn cơ thể hắn từng chút một lạnh lẽo.
Hắn làm sao có thể… như thế mà rời đi?
Hắn làm sao có thể… như thế bỏ lại ta một mình.
Nhiếp Chính Vương vẫn đang hổ rình mồi, dù lòng đau thấu tim gan, ta cũng chỉ có thể để mình đau thương trong chốc lát.
Rốt cuộc, người chết là Ninh Vương, một hoàng hậu như ta không thể vô duyên vô cớ ở bên cạnh quá lâu.
Nhiếp Chính Vương Minh Triệt, hắn đã giết người mà ta yêu thương trong đời. thì, ta sẽ từng bước, từng chút một, trả lại cả.
Ta đích thân quan chứa thi thể của Huyền Kỳ đến Ninh Vương phủ.
Ninh Vương phi hẳn đã sớm biết tin. Nhưng khi ta đến, nàng vẫn mặc bộ hồng y rực rỡ như thường ngày, trên mặt không có chút bi thương nào.
Nhìn thấy quan , nàng chỉ nói một câu:
“Ta không tin, ta muốn mở quan .”
Ta biết nàng sẽ như , vì thế đích thân đến đây.
Ta theo dặn dò của Huyền Kỳ, tấm da hổ còn dính máu cho nàng, cản lại:
“Ninh Vương bệnh nặng mà mất, dung mạo thay đổi lớn. cuối cùng của ngài trước lúc lâm chung là không cho phép nàng nhìn.”
Đan Hà nhìn tấm da hổ, đôi mắt đỏ hoe, rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Ta vội bước đến đỡ nàng, nhưng lại bị nàng đẩy mạnh ra.
Sau đó, nàng loạng choạng lao về phía quan , ngã nhào xuống, ôm lấy nó mà khóc lóc thảm thiết.
Khoảnh khắc ấy, ta thực rất ghen tị với Đan Hà.
Nàng có thể làm theo ý mình, có thể gào khóc đến tan nát cõi lòng trước linh cữu của phu quân.
Còn ta, một người thực đã mất đi phu quân, lại phải nén đau đớn đến tận cùng, quay sang an ủi nàng.
Ta nói:
“Tiết ai thuận biến.”
“Tiết ai thuận biến,” cả mọi người đều nghĩ rằng ta đang an ủi nàng.
Nhưng thực ra, ta đang tự an ủi chính mình.
Sau khi về cung, ta lập tức ra lệnh cho Tiềm Long Vệ giám sát mộ của Ninh Vương. Nếu có ai dám mở quan , lập tức báo về.
Quả nhiên, Nhiếp Chính Vương vốn cẩn trọng đã phái người đến kiểm tra thi thể.
Ta phải cắn nát thịt trong khoang miệng, nuốt lấy máu tanh để giữ bản thân không lao ra ngăn cản.
Chờ đến khi người của Nhiếp Chính Vương rời đi, ta mang theo máu tràn đầy trong miệng, tự tay vuốt lên nắp quan .
Rồi ra lệnh cho Tiềm Long Vệ dùng một chiếc quan rỗng để tráo đổi, bí mật thi thể của Huyền Kỳ về đế tại Cửu Hoa Sơn.
Đó là hành động táo bạo và nguy hiểm ta từng làm trước khi lật đổ Nhiếp Chính Vương. Nhưng ta không thể được việc bất kỳ ai quấy rầy linh hồn của Huyền Kỳ nữa.
Hắn được an nghỉ tại đế , chờ đợi ta sau trăm năm cùng hắn táng.
Ba năm tiếp theo, ta âm thầm dưỡng sức, chờ thời cơ.
Nhưng cuối cùng, Huyền Lân lại không kiềm chế được lòng tương tư, và đã có một đêm hoang đường với Đan Hà khi nàng say rượu.
Ta vốn không hay biết, cho đến khi Đan Hà vào cung thỉnh an, giữa lúc nói chuyện với ta và Thái hậu, nàng bất nói ra cả.
Thái y ra hỉ .
Thái hậu lập tức biến sắc.
Ban , ta cảm thấy phẫn nộ và thất vọng.
Dẫu Huyền Lân đang giả làm Huyền Kỳ trị vì, nhưng hành động không đúng mực của hắn làm tổn hại đến danh dự của Huyền Kỳ.
Nhưng chẳng bao lâu, ta đã nghĩ thông suốt, thậm chí còn khuyên Huyền Lân đón Đan Hà nhập cung.
Bọn họ vốn dĩ là một đôi phu thê tuyệt vời biết bao.
Nếu không vì mối thù, không vì bảo toàn gia tộc, họ đã chẳng phải đựng nỗi khổ chia lìa sinh tử.
Huống hồ, Đại Khánh cần một người kế thừa.
So với việc dùng đại nghĩa ép buộc Huyền Lân tuyển tú lập hậu sinh con, hoặc con cháu từ tôn thất, long thai trong bụng Đan Hà là lựa chọn hoàn hảo .
Nếu đứa trẻ ấy có thể giống Huyền Kỳ, thì lại càng tốt đẹp hơn.
Ta ôm một kỳ vọng thầm kín.
Sau khi thuyết phục được Huyền Lân, việc thuyết phục Thái hậu dễ dàng hơn nhiều.
Bà chỉ có hai người con trai, nhưng cả hai dù đã thành gia nhiều năm mà chưa từng có lấy một lần tin vui.
Giờ đây, khi Đan Hà mang thai, bà như được toại nguyện. Dẫu ngoài miệng nói khó , trên mặt bày chút bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn không thể giấu được niềm vui, hối thúc Huyền Lân xuất cung đón Đan Hà về.
13
Cho đến khi chẳng còn nước mắt nào có thể rơi thêm nữa, ta tựa vào bức tường cẩm thạch trắng của Huyền Kỳ, ngẩng nhìn lên, cuối cùng lại một lần nữa thấy được ánh mặt trời.
Trong ánh sáng mờ nhạt nơi khóe mắt, bóng dáng Tiềm Long Vệ xuất hiện.
Hắn cho ta một chiếc hộp ngọc nhỏ, cung kính nói:
“Nương nương, đây là vật bệ hạ căn dặn. Nếu Nhiếp Chính Vương bị diệt trừ, thì trao lại cho người.”
Tim ta như bị bóp nghẹn.
Khi tay lấy hộp ngọc, cả hai bàn tay không thể kìm được mà run rẩy.
Mở ra, bên trong là một thiếp hôn mỏng manh.
Thì ra không phải bị thất lạc, mà là Huyền Kỳ đã nhìn thấy, rồi giữ lại.
Năm ta cập kê, cha mẹ đã chọn cho ta một hôn phu.
Lúc đó, họ ưng ý công tử nhà họ Lâm. Tiếc thay, chuyện tiếp xúc chưa lâu, còn chưa định ngày thành hôn, thì Lâm đại nhân đột ngột qua đời vì bạo bệnh.
Lâm công tử phải thủ hiếu cho cha, trong ba năm không bàn chuyện cưới hỏi.
Ta khi ấy vẫn ở khuê phòng, chờ đợi hắn mãn tang rồi đến cưới ta.
Chỉ không , tròn mười bảy tuổi, ta đã bị Tiên Đế chỉ hôn, thành trắc phi của Huyền Kỳ.
Thì ra, “xin lỗi” mà hắn lặp đi lặp lại trước lúc lâm chung chính là vì điều .
Hắn nghĩ rằng, trong lòng ta vẫn luôn giữ hình bóng của người .
ngỡ nước mắt đã cạn kiệt.
Hiểu ra điều ấy, khóe mắt ta lại nóng lên.
Tên ngốc , hắn nghĩ rằng chỉ cần lật đổ được Nhiếp Chính Vương, rồi nhờ Huyền Lân sắp xếp một màn giả chết, ta sẽ có thể quay về nối lại duyên cũ hay sao?
Thật nực cười.
Ta không ý giữ lại thiếp hôn ấy, thực đã quên từ lâu.
Lâm công tử chẳng qua chỉ là một cái bóng mờ nhạt trong ký ức, thiếp đó cũng chỉ tiện tay kẹp vào sách rồi quên mất, chưa từng nghĩ đến việc tiêu hủy.
Không lại bị hắn tìm thấy, rồi giấu kín trong lòng, ôm nỗi bận tâm suốt bao nhiêu năm qua.
Nhấc thiếp hôn lên, bên dưới là một mảnh giấy ghi chép đã bị xé rời.
Ta mở giấy đã ố vàng ấy ra, đọc đến đâu, lòng như chùng xuống đến đó, chẳng biết cười hay khóc.
Bao năm qua, ta được sủng ái nhưng không có con, thậm chí chưa từng mang thai.
Ta từng nghi bản thân, nhưng của thái y và việc những phi tần cũng chẳng ai có tin vui khiến ta âm thầm cho rằng, có lẽ vấn đề nằm ở Huyền Kỳ.
Ta cũng không phải người quá chấp chuyện con cái. Hắn sẵn sàng con thừa tự từ tôn thất, ta liền không truy cứu thêm.
Nhưng khi nhìn thấy , ta hiểu ra thật.
Đó là của ta, ghi rõ kết luận: “Cung hàn, khó thụ thai.”
Thảo nào, người luôn cho ta lại là Ngự y Ngô chuyên trị phụ khoa.
Thảo nào, mỗi lần Thái hậu sai người đến bắt cho ta, Huyền Kỳ luôn ở bên cạnh.
Hóa ra, thật mà hắn hao tâm tổn trí che giấu chính là vấn đề về khả năng sinh nở của ta.
Hắn thật ngốc.
Sinh một đứa con bên ngoài để làm con nuôi chẳng phải cũng như nhau sao?
Thế nhưng hắn lại giấu giếm cả, chỉ để không ai có thể trách ta.
Ta xé nát thiếp hôn, để những mảnh vụn bay theo gió, rồi quay về phía mộ của hắn, khẽ nói:
“Huyền Kỳ, thiếp sẽ không tái giá với ai . Chàng đã nói, chúng ta sẽ đồng huyệt mà chết.”
“Đường xuống Hoàng Tuyền còn dài, chàng hãy đi chậm thôi, đợi thiếp.”
Ta không phải muốn tìm đến cái chết.
Huyền Kỳ mang thiên hạ trong lòng, ta sẽ thay chàng giữ lấy giang sơn , thay chàng bảo vệ những người thân yêu mà chàng trân trọng.
Sau khi về cung không lâu, Đan Hà cũng tỉnh lại.
Quả nhiên, nàng đã sớm biết hoàng đế là Huyền Lân, vì phản bội Nhiếp Chính Vương, quay lại phản sát hắn.
Nhìn thấy họ cùng vượt qua tai kiếp, đồng lòng nương tựa vào nhau, ta cảm thấy an ủi. Ít , họ có thể hạnh phúc.
Một năm sau biến Cửu Hoa Sơn.
Ta vô tình thấy Thái hậu đứng trong gió, lặng lẽ nhìn xa xăm, chẳng nào một bức tượng bất động.
Khi tiến lại gần, ta ra ánh mắt bà đang dõi theo hai người phía dưới chân tường thành.
Đó là Huyền Lân đã cho lui cung nhân, đang cõng Đan Hà chậm rãi đi trên Ngự Nhai.
Hai người đi thì thầm trò chuyện, dáng vẻ thân mật như thể là một đôi ngọc bội trời sinh.
Khóe mắt Thái hậu đọng lại một giọt lệ, lặng lẽ rơi xuống.
Bà quay nhìn ta, trong khoảnh khắc ấy, ta biết bà đã hiểu ra cả.
Với tính cách của Huyền Kỳ, dù có sủng ái một nữ nhân đến thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không biểu lộ công khai như .
Thái hậu đã biết.
Người con trai trưởng của bà, phu quân của ta – người đã chết bốn năm trước trong cuộc săn tại Ngự Lâm – chính là Huyền Kỳ.
Chúng ta vẫn luôn giấu bà, bởi Thái hậu đã một lần nỗi đau mất con, không cần thiết để bà phải trải qua thêm một lần nữa.
Nhưng giờ đây…
Thái hậu bật khóc, nước mắt lăn dài trên gương mặt già nua. Bà kéo ta vào lòng, nghẹn ngào:
“A Hiền, con thật có thể không khóc sao?”
Ta tay ôm lại bà, giọng nghẹn ngào:
“Mẫu hậu, nhi thần… đã khóc, và cũng đã buông bỏ rồi.”
Ta đã buông bỏ nỗi đau mất Huyền Kỳ, chỉ vì ta tin rằng, hắn sẽ chờ ta nơi Minh Phủ.
Ta và hắn, cuối cùng rồi cũng sẽ có ngày tái ngộ.