Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Quay từ đầu :
Tôi khoanh tay đứng nhìn người ở cửa.
Muốn xem Tô Thụ sẽ khiến cô ta mất thế nào.
7
“Cô còn chịu đi à? Vợ tôi đã dẫn cô đi rồi, coi trả hết nợ tình xưa. còn bám trụ trong nhà tôi, thật đổi nghề làm giúp việc à?”
trắng xanh, cười gượng còn khó coi hơn khóc.
Tô Thụ thay giày xong, cô ta vẫn đứng chắn trước anh, không chịu tránh đường.
Tô Thụ đảo một vòng, hít bụng đi sát tường lách qua, cứ trên người có vi khuẩn vậy.
Tôi bật cười: “ à, em buồn ngủ rồi.”
Không nói lời, Tô Thụ bế tôi lên ngang người rồi thẳng bước phòng ngủ.
Nhưng tôi nghĩ, đến phải “tiễn khách” rồi.
mẹ tôi, đừng mơ cư lâu dài trong nhà .
Từ bé tới lớn bà chẳng nuôi nấng gì Tô Thụ.
mua căn nhà , tôi Tô Thụ mỗi người bỏ một nửa tiền.
Thời điểm đó, công việc của anh đang phát triển, tiền tích góp đủ.
Nhà tôi thừa nhà, bán bớt một căn lấy tiền mua chỗ ở hiện tại.
Huống hồ sổ đỏ căn chỉ có tên tôi.
Tôi tất nhiên có quyền quyết ai được ở, ai phải đi.
trước bị Tô Thụ dày vò đêm, sau tôi ngủ nướng đến tận gần trưa.
Tô Thụ dậy sớm đi tập gym.
tôi tỉnh đã gần mười một .
Tôi nghe tiếng trò chuyện từ phòng khách vọng .
Tôi lập tức tỉnh táo .
Đã mấy nay rồi, tôi vẫn quen việc nhà mình có thêm mẹ .
Tôi rửa thay đồ rồi xuống bếp tìm gì đó ăn.
“ ơi, có chuyện cháu vẫn nói với A Thụ…”
Giọng nhỏ nhẹ sắp khóc.
“Con gái à, đừng sợ, có gì nói với . thật sự rất quý con, con ngoan, nghe lời, không giống con dâu , chẳng làm sao , chỉ biết phá tiền con trai tôi thôi. qua đi mất trăm triệu, tôi còn hỏi tội nó đâu đấy!”
Tôi cười lạnh, cố tình ho tiếng thật rõ để báo hiệu mình đến.
Rồi không thèm để tâm đến họ, tôi cứ thế bếp làm đồ ăn.
“Diệp Lam, cô đây một chút, tôi có chuyện cần nói.”
Giọng mẹ bỗng nghiêm .
Tôi ngáp một cái, lười biếng bước phòng khách.
“Mẹ gọi con ạ?”
“ qua cô bảo tôi về rồi hãy tính vụ tiền , nói rõ đi. Cô dụ dỗ con trai tôi đưa tiền đúng không? Tôi hỏi nó cứ nói không có tiền, hóa bị con hồ ly cô moi hết rồi hả?”
Xem Tô Thụ không đến nỗi ngốc, biết giả nghèo trước mẹ.
Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường.
Tính chắc Tô Thụ gần về đến nhà.
Tôi cúi đầu, cố nhịn không chớp .
Một sau, bắt đầu cay xè, nước rơi lã chã.
“Mẹ ơi… mẹ đang oan cho con rồi… tiền qua… không phải con bỏ đâu…”
“Xạo! nói rõ ràng đấy hệ thống thành viên, hội phải nộp trăm triệu. Cô không nộp tiền sao làm hội viên được? Cô tưởng tôi dễ lừa con trai tôi hả? Khai thật đi!”
“Mẹ…”
Tôi còn kịp nói hết câu …
Cạch.
Cửa mở.
Tôi quay đầu , đôi đỏ hoe nhìn Tô Thụ.Đ.ọ c tr u//yện t ạ i pa.ge b ắ p c a i! đ,á ng y ê u
Ban đầu anh còn nở nụ cười, nhưng vừa tôi rưng rưng nước , nét lập tức sầm .
“Các người ở nhà tôi, ăn của tôi, uống của tôi, tiêu tiền của tôi. Vợ tôi đã tử tế mời các người đi rồi, thế mà còn dám bắt nạt cô ấy sau lưng tôi?”
Tô Thụ vốn người ôn hòa.
Bao năm bên nhau, tôi mới anh nổi giận đúng .
đây chính thứ .
8
đó, có một gã con trai theo đuổi tôi đến phát cuồng.
Còn thuê người chặn tôi trong ngõ, giở trò đồi bại.
mỗi nhớ kết cục của đám đó, tôi vẫn rùng mình không thôi.
nay thứ tôi Tô Thụ nổi giận.
Dù không dữ trước,
Nhưng với hiểu biết của tôi về anh,
Chuyện mẹ dám trắng trợn bắt nạt tôi thế,
Chắc chắn đã chạm giới hạn cuối cùng của anh.
Tô Thụ không nói một lời, lập tức phòng khách dọn đồ đạc mẹ anh mang đến.
“Mẹ, con mẹ khỏe rồi. Với tối nay mẹ vợ con sẽ sang nhà chơi, mẹ ở đây e bà ấy sẽ không thoải mái. Để lát con đưa mẹ về nhé.”